Nhưng ba Tô lại rất tự lượng sức mình mà nói:
“Ba con tuy thân hình đầy đặn, nhưng sức lực thì thật sự không có, đừng mong ba có thể đánh nhau với người ta. Chúng ta cứ lùi lại, đến cửa cầu thang khu nhà rồi quay lại chạy nhanh về nhà.”
Tô Bạch xuyên vào cơ thể này lúc 13 tuổi, đúng lúc tốt nghiệp tiểu học. Ba Tô lúc đó cao ráo, chỉ hơi mập, cũng không thấy rõ. Nhưng mấy năm gần đây, có lẽ do ăn cơm bổ dưỡng mà mẹ Tô nấu cho, nên chỉ trong hai năm, ông đã béo thành quả bóng.
Lúc nãy ba Tô chạy xuống, hoàn toàn là phát huy vượt mức, bình thường làm sao mà chạy nhanh được như vậy.
Nếu không phải Tô Bạch thường xuyên dùng hoa trong không gian phơi khô để pha trà cho ba Tô uống, thì với thân hình này, ông đã mắc bệnh từ lâu.
Việc ba Tô có thể làm một người mập vui vẻ, Tô Bạch cảm thấy mình đúng là anh hùng vô danh.
Đề nghị này đương nhiên được Tô Bạch đồng ý.
Thế là hai cha con cùng nhau lùi lại, ba Tô tay cầm cục gạch, Tô Bạch thỉnh thoảng quay đầu nhìn đường, nắm lấy tay ba, dẫn đường.
Đoạn đường vài trăm mét, hai người cứ thế di chuyển bằng tư thế kỳ quái này suốt mười mấy phút. Đến cửa cầu thang, ba Tô gọi:
“Con à, con đi trước!”
Tô Bạch biết thân hình này của mình ở lại cũng chỉ là gánh nặng.
Vì vậy, cô quay người và nhanh chóng chạy lên cầu thang. Ba Tô theo sát phía sau, luôn ở tư thế bảo vệ, chạy vài bước lại quay đầu nhìn.
Đương nhiên, cục gạch cũng không bị bỏ lại, đây chính là vũ khí sát thương duy nhất hiện tại, không thể vứt.
…
Hai cha con chạy về nhà, "rầm", cửa đóng lại.
“Muốn chết hả, đóng cửa mạnh vậy? Lúc bảo ông làm việc thì cứ lề mề ra vẻ uể oải!”
Mẹ Tô chau mày nhìn ba Tô, mở miệng mắng.
Nhìn sang Tô Bạch, sắc mặt bà dịu dàng hơn rất nhiều, giọng nói cũng không còn cứng rắn như vừa rồi:
“Con à, trên bàn có táo vừa rửa sạch, nhớ ăn nhé.”
Tô Bạch gật đầu, nhưng cô vẫn đứng im tại chỗ. Thật sự là chạy một hơi lên tầng tám, cô hơi đuối sức, chân hơi mềm, sợ vừa bước sẽ ngã.
Thấy hai cha con đều thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại, mặt mày tái mét, ba Tô thậm chí còn chẳng cãi nhau với mình, trực giác mách bảo mẹ Tô có chuyện.
“Chuyện gì vậy, hai người nói đi?”
Thể chất Tô Bạch tốt hơn ba Tô, ít nhất sau vài hơi thở dốc cô đã có thể nói rõ ràng, nên với tư cách người đại diện, cô tóm tắt lại sự việc vừa xảy ra.
Tô Bạch không nói mình sợ hãi ra sao, cô chỉ cố gắng mô tả sự việc, không thêm cảm xúc.
Nhưng vừa nói xong, mẹ Tô đã khóc. Bà bật dậy ôm chặt lấy con gái không buông, xoa đầu Tô Bạch, an ủi: “Đừng sợ.”
Con gái nhà họ, tuy kín đáo, ngay cả khuôn mặt cũng bị gọng kính không tròng và mái tóc dày che khuất hơn nửa, mùa hè ra ngoài cũng hầu như không mặc váy hay quần đùi.
Nhưng làm cha mẹ, sao có thể không biết con mình trông như thế nào.
Tô Bạch chính là tấm vé trúng gen độc đắc của nhà họ Tô, gen tốt của cả nhà mấy nghìn năm đều hội tụ trên người cô.
Xinh đẹp như vậy, bị người ta để ý cũng không có gì lạ. Dù Tô Bạch có che giấu nhan sắc thế nào, chỉ cần nhìn kỹ, chắc chắn đều có thể phát hiện ra vẻ đẹp của cô.
Làn da trắng mịn không tì vết, mặt mày chuẩn tỉ lệ vàng, ngũ quan tinh xảo tuyệt trần, mái tóc đen mượt, vóc dáng cân đối mảnh mai... Người thường có được một thứ thôi đã có thể gọi là người đẹp. Nhưng khi tất cả vẻ đẹp trên thế gian này hội tụ trên một người, thì người đó sẽ như ảo mộng khiến người ta mê mẩn.
Điều khiến ba Tô và mẹ Tô lo sợ là theo thời gian, Tô Bạch càng lớn càng không giống người thật. Nếu không tận mắt thấy, người ta cũng không dám nghĩ con người có thể đẹp như vậy.
Đối với gia đình bình thường, quá đẹp cũng không phải là chuyện tốt, ba Tô mẹ Tô hiểu rõ sự phức tạp đen tối của xã hội, vì vậy cũng không khuyên con gái ở tuổi thanh xuân nên ăn mặc đẹp, trang điểm nhiều.
Điều này khiến họ, với tư cách là cha mẹ, thường cảm thấy có lỗi với con.
…
Khi mẹ Tô bình tĩnh hơn một chút, Tô Bạch cũng đã có chút sức lực, cô đi đến bàn ngồi xuống, vừa ăn táo vừa để chân xuống.
Mẹ Tô bàn bạc với ba Tô: “Ông à, dù sao ông cũng đã tan làm, từ nay hãy đi đón con ở trường mỗi ngày nhé, cho an toàn, không thì tôi thật sự không yên tâm.”
Ba Tô gật đầu: “Được, tôi cũng đang định như vậy.”
Tô Bạch vừa ăn vừa nhìn họ liên tục thảo luận về vấn đề an toàn của mình. Cô cảm động, tay chân vừa rồi vì sợ hãi mà hơi lạnh, giờ cũng dần dần ấm lại.
Sau khi ăn xong bữa khuya mẹ Tô làm, Tô Bạch xách cặp về phòng ngủ.
Mẹ Tô dặn dò: “Đừng học khuya quá, bình nước nóng trong phòng con mẹ đã đổ đầy rồi, uống cẩn thận kẻo bỏng, mà đói thì gọi mẹ, mẹ nấu mì cho.”
Tô Bạch cười với mẹ Tô, ngọt ngào đáp: “Con biết rồi ạ ~, mẹ ngủ ngon.”
Ăn xong bữa khuya mẹ Tô làm, Tô Bạch xách cặp về phòng ngủ.
Mẹ Tô dặn dò: “Đừng học khuya quá, bình nước nóng trong phòng con mẹ đã đổ đầy rồi, uống cẩn thận kẻo bỏng, mà đói thì gọi mẹ, mẹ nấu mì cho.”
Tô Bạch cười với mẹ Tô, ngọt ngào đáp: “Con biết rồi ạ ~, mẹ ngủ ngon.”
Tô Bạch vốn không bị cận thị, đeo gọng kính đen chỉ là để che giấu dung mạo, về nhà tự nhiên cô sẽ tháo ra. Không chỉ vậy, tóc mái dày trước trán khiến cô thấy vướng víu cũng đã dùng lô cuốn lên, cả khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh đèn dịu càng trở nên rực rỡ.
Nụ cười của Tô Bạch khiến lòng mẹ Tô như được rót mật, thoải mái và dễ chịu. Nhưng bà vẫn không quên lải nhải thêm vài câu:
“Ừm, ngủ sớm nhé. Chúc con ngủ ngon.”
Tô Bạch gật đầu bước vào phòng ngủ.
Với kinh nghiệm từ kiếp trước, cô không cho rằng mình về nhà rồi còn phải cố gắng học hành đến mức mang hết sách giáo khoa và sách bài tập về.
Cô chỉ mang theo những bài tập chưa làm xong, cùng với sách giáo khoa tiếng Anh và ngữ văn, định sẽ ôn lại trước khi ngủ để củng cố kiến thức.
Cặp sách được ném lên giường.
Móc khóa hình Doraemon va chạm dây kim loại phát ra tiếng kêu trong trẻo.
Tô Bạch quen tay mò lên tường, khi chạm vào công tắc, ngón tay hơi dùng lực chuẩn bị ấn xuống thì chợt nhớ ra điều gì đó, cô dừng động tác lại.
Dù biết người ở tầng dưới chắc chắn không thể biết cô đang làm gì, nhưng Tô Bạch vẫn vô thức bước nhẹ nhàng, cẩn thận tiến đến cửa sổ, nghiêng người nhìn qua khe hở của rèm cửa.
Phòng cô vừa đúng hướng ra con đường về nhà.
Cô đứng đợi một lúc, không phát hiện ai khả nghi.
Tô Bạch đang định thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ có lẽ người đó đã đi rồi, thì bất chợt cô thoáng thấy một bóng đen từ ngõ đi ra.
Người này mặc áo hoodie đen, mũ che hơn nửa khuôn mặt, còn đeo khẩu trang đen, chỉ lộ ra đôi mắt. Nhưng cách xa như vậy, Tô Bạch cũng không thể nhìn rõ mắt anh ta trông như thế nào.
Chỉ có thể ước lượng, anh ta rất cao, là nam giới.
Anh ta đang nhìn cô.
Cơ thể được sương hoa trong Không Gian Trăm Hoa nuôi dưỡng hàng ngày khiến Tô Bạch đặc biệt nhạy cảm với ánh nhìn. Gần như ngay khi người đó ngẩng đầu lên, cô đã phát hiện ra điều này.
Tô Bạch lập tức lùi lại phía sau. Trái tim trong l*иg ngực đập thình thịch thình thịch, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, rõ ràng là mùa hè, nhưng cơ thể lại không ngừng lạnh toát.
Một suy nghĩ thoáng qua đầu –
Người này biết chính xác cô sống ở tầng mấy, số nhà nào, thậm chí biết cả căn phòng nào trong ngôi nhà này…