Thật lòng mà nói, Cao Lệ Lệ luôn có cảm giác Tô Bạch cố tình làm bản thân trông xấu đi. Rõ ràng cô không bị cận nhưng lại đeo kính, tóc mái vốn đã dày, vậy mà hai bên còn để thêm hai lọn tóc rũ xuống tận cằm, che gần hết khuôn mặt.
Nhưng vì chơi khá thân với Tô Bạch, mỗi lần nhìn gần, cô ấy đều bị ngũ quan tinh xảo của đối phương làm kinh ngạc.
Cô ấy thật không dám tưởng tượng, nếu Tô Bạch bỏ kính, vén hết tóc mái lên, thì sẽ đẹp đến mức nào.
Thậm chí ngay cả bây giờ, cô ấy cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Tô Bạch nói chuyện, bởi đôi mắt ấy quá hút hồn, linh động đến mức khiến người ta không dám chạm vào.
Tô Bạch lắc đầu: “Không có, là vì nhà mình có chút chuyện nên mình mới nghỉ đột xuất.”
Đã đến như thế, Cao Lệ Lệ cũng không tiện hỏi thêm.
Cô ấy chớp mắt mấy cái, đang tìm chủ đề mới thì bỗng nhiên cô ấy ghé sát lại, hạ giọng nói:
“Sáng nay cậu không đến, nên đã lỡ mất một tin siêu quan trọng đấy!”
Mắt Cao Lệ Lệ to tròn, lúc này lại đang lưu manh nhìn cô chằm chằm, không cần đoán cũng biết cô nàng đang chờ cô hỏi tiếp.
Thế nên, Tô Bạch phối hợp: “Tin gì thế?”
Cao Lệ Lệ lập tức ghé sát hơn, hạ giọng xuống mức thấp nhất, thần thần bí bí:
“Lớp mình sắp có học sinh mới chuyển đến! Nghe nói là được trường chiêu mộ từ trường trung học phổ thông Hưng Dương, thành tích học tập cực kì khủng, nhà trường đã bỏ ra rất nhiều lợi ích để kéo người về đó.”
Lớp 11 rồi mà vẫn đặc biệt lôi người về, xem ra thành tích thật sự rất giỏi, được tuyển để chạy nước rút vào trường danh giá đây mà.
Cao Lệ Lệ thoáng nhìn về chỗ ngồi phía sau Tô Bạch.
Thấy người đó vẫn gục trên bàn như đang ngủ, cô ấy bèn nở nụ cười đầy hứng thú, trên mặt hiện rõ vẻ hóng chuyện, nháy mắt tinh quái với Tô Bạch:
“Không biết thành tích của vị học sinh chuyển trường kia so với Cố Thành thì thế nào nhỉ?”
Tô Bạch đã nắm đại khái nội dung cốt truyện.
Người sắp chuyển đến là nữ chính Tang Du, thành tích rất tốt, tuy kém nam chính một chút nhưng vẫn cùng một đẳng cấp với nam chính
Đối với chuyện này, Tô Bạch chẳng có gì để nói.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Cô thầm nghĩ, cuối cùng nữ chính cũng sắp đến. Chỉ cần nói xong lời thoại, cô có thể nhanh chóng rút lui.
Có trời mới biết, để giữ được thành tích trong top 50, tiếp tục ở lại lớp 1 chờ diễn biến câu chuyện, ở trên lớp cô không dám lơ là dù chỉ một giây, bài tập ngày nào cũng phải làm xong ngay trong ngày, suốt ngày chạy tới văn phòng hỏi bài, đầu óc không có lúc nào được nghỉ.
Dù hoa lộ có thể giúp đầu óc cô tỉnh táo, tăng cường trí nhớ, nhưng không thể nâng cao IQ được.
Top 50 của khối, ai cũng là người thông minh. Cô có thể dựa vào trí nhớ tốt và tinh thần học tập chăm chỉ để chen chân vào top 50 đã là cực hạn rồi.
Đợi đến khi cốt truyện chính kết thúc, cô sẽ thả lỏng hơn, rớt xuống hạng 70-80 cũng không sao, chuyển sang lớp 11-2 bên cạnh, vừa có thể tránh xa trung tâm diễn biến cốt truyện, vừa được lợi đôi đường.
Tô Bạch không hứng thú với chuyện ai học giỏi hơn ai, chỉ hỏi: “Cậu có biết khi nào người đó chuyển tới không?”
Cao Lệ Lệ suy nghĩ rồi đáp: “Hình như là ngày kia.”
Sau đó cô ấy quay người, hất cằm về một bên bục giảng: “Chỗ ngồi đã sắp xếp xong rồi, chỉ đợi bạn học mới đến, là ngồi cạnh cậu đấy.”
Lúc này, Tô Bạch mới nhận ra bên phải cô có một chỗ trống.
Đó vốn là chỗ ngồi của Mã Triết. Cậu ta rất thích nói chuyện riêng trong giờ học, thầy cô đã nhắc nhở nhiều lần mà không sửa, xem ra lần này, nhân cơ hội học sinh mới chuyển đến, trường quyết tâm chỉnh đốn cậu ta rồi.
Nhưng theo cốt truyện, cô là bạn cùng bàn của nữ chính…
Nhìn khoảng trống giữa hai bàn đủ để một người đi qua, cách gọi “bạn cùng bàn” này đúng là có chút vi diệu.
Không biết có phải do hai người nói chuyện hơi to không, mà Cố Thành đang gục xuống bàn bỗng hơi cử động.
Cao Lệ Lệ vừa nhìn thấy thì lập tức vội vàng nói một câu “Mình đi đọc sách đây” rồi nhanh chóng quay đi, không nói thêm gì nữa.
Kỳ lạ thật, Cao Lệ Lệ bình thường không nhát gan, vậy mà không hiểu sao lại sợ Cố Thành. Tô Bạch từng hỏi cô ấy lý do, Cao Lệ Lệ chỉ bảo do trực giác mách bảo rằng Cố Thành là kiểu “mặt người dạ thú”….Nghe mà thấy hoang đường.
Theo cốt truyện gốc, Cố Thành là nam chính, nhân cách được xây dựng rất tốt, có gì đáng sợ đâu.
Nghĩ vậy, Tô Bạch không nhịn được mà quay đầu lại.
Vừa mới xoay người, cô đã đối diện với đôi đồng tử sắc bén, đen nhánh, toát ra cảm giác áp bức nặng nề. Nhưng khi chủ nhân của đôi mắt ấy khẽ cong môi cười, sự áp bức đó lập tức tan biến như chưa từng tồn tại.
Dù nhìn thế nào, Cố Thành cũng là một người tuấn tú, lại còn đứng đầu khối, là nam thần của trường danh chính ngôn thuận.
Bị bắt gặp đang nhìn lén, Tô Bạch vẫn thản nhiên, giả vờ như vô tình liếc qua, khẽ gật đầu chào hỏi Cố Thành:
“Chào buổi chiều, bạn học Cố.”
Cố Thành mỉm cười đáp lại: “Ừm, chào mừng cậu trở lại trường.”
Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, cậu hơi do dự, quan tâm hỏi: “Thực ra, vừa nãy mình không ngủ, chỉ gục xuống nghỉ ngơi thôi. Nghe cậu nói xin nghỉ vì có chuyện trong nhà…không nghiêm trọng chứ?”
Đôi mắt cậu quá đen, đen đến mức không nhìn rõ cảm xúc bên trong.
Chỉ là không biết vì sao, nhìn người trước mặt, Tô Bạch bỗng cảm thấy ngột ngạt, cảm giác bức bối ấy lướt qua rất nhanh, đến mức cô chưa kịp nhận ra đã biến mất.
Hoàn hồn lại, cô lắc đầu: “Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Cảm ơn đã quan tâm.”
Cố Thành nhìn nụ cười của Tô Bạch.
Bỗng dưng, cậu cũng cười theo, chậm rãi nói: “Không sao là tốt rồi.”
Sau khi nói chuyện xong, Tô Bạch dời mắt sang chỗ khác.
Diễn thì phải diễn cho trọn.
Hơn nữa, trong lớp có mấy bạn học khá sôi nổi, bày không ít trò đùa, nhìn qua cũng thấy thú vị.
Chỉ là cô không nhìn thấy, ngay lúc cô nhìn những người khác, một ánh mắt nóng rực đã dính chặt vào phần da thịt lộ ra ngoài của cô. Cái nhìn ấy như đang liếʍ láp, gặm cắn, muốn nuốt chửng con mồi vào bụng. Tầm mắt dính nhớp khiến người ta nổi cả da gà.
Chỗ ngồi của Cố Thành và Tô Bạch sát bên cửa sổ, ánh nắng hắt vào, ánh sáng chói chang làm mờ đi một nửa đường nét khuôn mặt cậu, cũng khiến cái thứ ghê tởm trong đôi mắt, nơi du͙© vọиɠ đan xen cuộn trào, bị che giấu đi phần nào.
Ánh mắt cậu lướt qua chiếc cặp của Tô Bạch.
Chiếc móc khóa hình Doraemon vẫn còn gắn chặt trên đó.
…
8:50 tối.
Tô Bạch vừa bước ra khỏi cổng trường đã thấy bóng dáng to lớn như ngọn núi của ba cô, đứng giữa đám phụ huynh đang đón con, ông nổi bật như “hạc giữa bầy gà”, trông vô cùng “ưu tú”.
Tô Bạch chạy chậm về phía ông, ba Tô đón lấy cặp sách của cô, nhấc lên ước lượng rồi hỏi: “Cũng nặng đấy, con nhét cái gì trong này vậy?”
Tô Bạch đáp: “Sáng nay con không đến lớp, đã lỡ mất mấy tiết học, nên phải mang hết sách giáo khoa với tài liệu về xem lại ạ.”
Ba Tô gật đầu, tỏ ý đã hiểu, đồng thời dùng hành động để thể hiện sự khích lệ tối đa với tinh thần học tập gian khổ của con gái, đó là mua đồ ăn vặt!
Con đường trước cổng trường có đầy quán ăn vặt hai bên, giá cả phải chăng, hương vị cũng không tệ.
Dù đồ ăn không mấy dinh dưỡng, nhưng dù sao cũng không phải ngày nào cũng ăn, bánh khoai tây chiên giòn cùng một ly trà sữa mát lạnh khoan khoái, đúng là sướиɠ hết biết!
Ba Tô gọi xe, báo địa chỉ khách sạn cho tài xế.
Tô Bạch cảm thấy lạ: “Sao lại đến khách sạn vậy ba?”
Ba Tô cười tới ra tiếng, trên mặt hiện rõ vẻ vui sướиɠ khi vớ được món hời, rồi kể lại chuyện chiều nay mẹ Tô nhận được cuộc gọi từ bên môi giới, thuê được một căn hộ cao cấp ở tiểu khu Cảnh Uyển.
Tô Bạch nhíu mày: “Mỗi tháng chỉ có tám trăm ạ? Căn nhà này có khi nào…”
Ba Tô lập tức hiểu ý, đáp: “Không phải nhà ma như con nghĩ đây, cũng chẳng phải là nhà cũ sắp sập.”
“Vậy tại sao lại cho thuê rẻ như thế, chẳng lẽ trong này có bẫy ạ? Hay là lừa đảo?”
Nếu không thì sao có chuyện trùng hợp như vậy. Trên đời làm gì có chuyện miếng bánh từ trên trời rơi xuống, tự dưng lại còn rơi trúng nhà cô?
“Rẻ là có lý do, con cũng quen với chủ nhà đấy, chính là bạn học Cố Thành, cùng lớp với con.”
Ba Tô vừa dứt lời, mắt Tô Bạch lập tức mở to hơn.
Sao lại dính dáng đến nam chính rồi?
Ba Tô nói tiếp: “Người nhà thằng bé không ở thành phố Hải, một đứa nhỏ sống một mình trong căn hộ rộng như vậy cũng thấy trống trải, nên muốn tìm người ở chung.”
“Đến lúc đó mẹ sẽ dọn vào ở cùng con, tiện thể chăm sóc con, cũng chăm sóc luôn thằng bé kia, vì thế giá thuê mới rẻ vậy.”
Tô Bạch chớp chớp mắt, trong đầu thoáng hiện lên một ý niệm vô cùng vi diệu: Thật trùng hợp.
Cố Thành, một “đứa con nhà người ta” chính hiệu, luôn vững vàng giữ vị trí đầu khối. Mẹ Tô từng gặp cậu tại buổi họp phụ huynh, ấn tượng với cậu cực tốt, sau khi về nhà, mẹ Tô khen Cố Thành với Tô Bạch suốt cả buổi tối hôm đó.
Nào là đẹp trai, học giỏi, lễ phép, hay cười, cao ráo… Tóm lại có thể khen cái gì thì cũng khen hết rồi.
Mẹ Tô đồng ý ở ghép, sợ rằng phần lớn nguyên nhân cũng vì hai chữ “Cố Thành”. Kính lọc của bà đối với cậu quá dày.
Có lẽ bà còn ngấm ngầm hy vọng con gái bà có thể “hưởng chút ánh sáng từ học thần”, nhờ đó mà thành tích thi cử tiến bộ thêm vài bậc.
Mẹ Tô không thích chiếm tiện nghi của người khác, nếu đã đồng ý ở chung với Cố Thành, Tô Bạch không cần nghĩ cũng biết, những ngày sắp tới, e rằng sẽ bắt đầu cuộc sống “vỗ béo”.
Dùng đồ ăn, hoặc dùng hình thức lao động dọn dẹp nhà cửa, để bù đắp lại khoản tiền thuê nhà mà Cố Thành đã giảm cho họ.
Tô Bạch: May mà có hoa lộ cứu mạng, nếu không dưới sự vỗ béo của mẹ Tô, sớm muộn gì cô cũng béo ú.
Ba Tô tiếp tục kể về “thành quả chiến đấu” của hôm nay:
“Chiều nay, mẹ con đã bắt đầu dọn đồ rồi, sắp tới nhà mình sẽ không trở về nữa. Mẹ con sẽ sống với con, còn bố thì qua tá túc tạm ở chỗ ông cậu độc thân hơn ba mươi tuổi mà vẫn chưa chịu lấy vợ của con.
Dù chỉ có hai mẹ con chuyển đi, nhưng đồ đạc cũng không ít, chiều nay vẫn chưa dọn xong, phải đến ngày mai mới hoàn thành. Vì thế tối nay tạm thời ở khách sạn một đêm đã…”
Ba Tô vừa nói, Tô Bạch vừa lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng khẽ gật đầu.
Đến khách sạn, Tô Bạch nhìn quanh cách bài trí của khách sạn. Khách sạn năm sao này có thể nói là có một không hai ở thành phố Hải, giá cả cũng thuộc loại đắt đỏ nhất.
Sau khi đăng ký thủ tục nhận phòng, họ tìm được phòng đã đặt. Mở cửa ra lập tức nhìn thấy mẹ Tô đang trải ga giường cho cô, bộ chăn gối màu xanh nhạt vừa nhìn đã biết là mang từ nhà theo.
Phòng có hai giường.
Mẹ Tô ngủ một giường, Tô Bạch ngủ riêng một giường. Biết Tô Bạch thỉnh thoảng có hơi kỹ tính về chuyện sạch sẽ, nên mẹ Tô dứt khoát mang theo chăn ga cô đã quen dùng.
Chăn mùa hè cũng khá mỏng, cả bộ bốn món cũng chỉ chiếm nửa cái vali, cũng chẳng nặng bao nhiêu.
Mẹ Tô thấy trong tay bố Tô cầm túi khoai tây chiên trộn, mẹ Tô vỗ tay phủi bụi, kết thúc công việc, nhận lấy túi đồ ăn, rồi mở ra, mùi thơm lập tức lan tỏa.
Bà dùng tăm xiên một miếng, vừa ăn vừa lẩm bẩm theo thói quen:
“Chỉ biết ăn mấy thứ này, còn chê mình chưa đủ béo sao?”
Bố Tô đã mang về đây, chắc chắn dọc đường đã ăn trước rồi.
Bố Tô chỉ cười, không dám lên tiếng.
Tô Bạch lấy từ cặp sách ra, thực chất là lấy ra từ không gian một ít nụ hoa dành dành đã phơi khô từ trước, pha cho ba Tô một cốc nước, dĩ nhiên cũng không quên phần của Tô mẹ.
Bố mẹ Tô cũng từng hỏi cô mua hoa này ở đâu.
Nước pha ra có hương thơm thanh mát, mang theo vị ngọt tự nhiên, vừa giải khát lại không gây ngán. Tô Bạch chỉ nói là mua đại trên mạng.
Bố mẹ Tô không quen mua hàng trên mạng, bởi vì thấy phiền phức, lại không yên tâm bằng ra tiệm tận mắt nhìn, tận tay sờ, nên cũng không để ý nhiều. Mỗi tháng họ chuyển cho Tô Bạch một ít tiền nhờ cô đặt mua giúp họ.
Tô Bạch lấy một gói hoa khô đưa cho mẹ Tô.
Mẹ Tô vui vẻ nhận lấy, cười nói: “Vừa hay thuốc con mua lần trước dùng hết rồi, mẹ còn định nhờ con đặt thêm đây.” Nhớ ra gì đó, bà lại bảo: “Đúng rồi, lần sau ghi địa chỉ nhận bưu kiện là căn hộ mình thuê luôn đi, khỏi phải chạy ra phòng bảo vệ lấy hoài.”