Ôn Nguyệt nghi ngờ Ôn Gia Kỳ có họ hàng với Sói Xám, nên lần nào gặp cô cũng cố tình gây sự. Gây sự mà có lợi thì còn đỡ, đằng này văn không xong, võ không qua mà vẫn không rút được kinh nghiệm.
Ôn Nguyệt ra vẻ gật đầu: "Quan hệ vợ chồng của chúng tôi đúng là không bằng chị và Lâm Vĩnh Khang rồi, dù sao thì hai người cũng thân thiết đến mức anh ta ăn vụng mà không cần chùi mép."
Ôn Gia Kỳ cãi nhau với Lâm Vĩnh Khang rồi về nhà mẹ đẻ chính là vì đọc được tin hắn ta và nữ minh tinh qua đêm ở khách sạn, đương nhiên là nghe không lọt tai những lời này, sắc mặt thay đổi hẳn, hét lên: "Ôn Nguyệt!"
"Ừm, tôi đây." Ôn Nguyệt nói, còn giả bộ dùng ngón út ngoáy tai.
Thấy bộ dạng này của cô, Ôn Gia Kỳ lại một lần nữa quẳng lời mẹ ruột dặn dò ra sau đầu, lớn tiếng nói: "Cô nghĩ cô tốt đẹp hơn tôi chỗ nào? Vĩnh Khang có không tốt thì anh ấy cũng là con trai cả của vua tàu, sau này sẽ kế thừa gia nghiệp. Anh ấy có "ăn vụng" bên ngoài thì cũng không dám làm ầm ĩ trước mặt tôi. Tôi còn ở đây ngày nào, thì mấy người phụ nữ kia đừng hòng bước chân vào cửa nhà họ Lâm! Chỉ có tôi mới là nữ chủ nhân của nhà họ Lâm!"
Khen chồng mình xong, Ôn Gia Kỳ lại bắt đầu kể tội Dịch Hoài: "Còn cái gã nhà quê mà cô cưới kia, chẳng qua chỉ là một tên mọt sách cấp hai, may mắn kiếm được chút tiền mà cô tưởng anh ta tài giỏi lắm à? Tôi nói cho cô biết, dù anh ta có phấn đấu cả đời thì sự nghiệp cũng không thể nào sánh được với gia nghiệp nhà họ Lâm! Vậy mà một tên nhà giàu mới nổi như thế cô cũng không nắm giữ được, kết hôn ba năm đã ly thân ba năm, cô tưởng cô giỏi lắm sao? Cô có biết hai vợ chồng cô đã sớm trở thành trò cười rồi không hả!"
[Cô ta không thể trở thành nữ chủ nhân nhà họ Lâm đâu!]
Nghe thấy giọng nói của hệ thống, Ôn Nguyệt khẽ khựng lại: [Sao lại thế?]
Hệ thống trả lời: [Lâm Vĩnh Khang cũng giống như Ôn Gia Kỳ, học trường danh tiếng nhờ tiền. Hắn ta không có khiếu kinh doanh, vào công ty gây ra mấy lỗi lớn, khiến vua tàu rất thất vọng, bèn giao phần lớn cổ phần cho con trai của vợ hai. Hai vợ chồng họ sống dựa vào tiền cổ tức. ]
[Chậc!]
Mấy người giàu có ở Hương Cảng này, quả nhiên chẳng có mấy người tốt đẹp!
Nhưng Ôn Nguyệt không hề đồng cảm với nhà họ Lâm, chỉ nhìn Ôn Gia Kỳ đang càng nói càng đắc ý, nói: "Dịch Hoài phấn đấu cả đời có kiếm được gia sản sánh ngang nhà họ Lâm hay không thì tôi không biết, nhưng tôi biết nếu chồng chị cứ tiếp tục phạm sai lầm, thì việc chị có thể trở thành nữ chủ nhân nhà họ Lâm hay không, lại là một vấn đề lớn đấy."
Bị chọc trúng chỗ đau, Ôn Gia Kỳ lại chỉ biết hét lên: "Ôn Nguyệt!"
Nhưng lần này Ôn Nguyệt còn chưa kịp mở miệng, giọng nói của Ôn Vinh Sinh đã vọng lại từ hành lang: "Con ở nhà la hét cái gì vậy?"
Vừa dứt lời, Ôn Vinh Sinh và Dịch Hoài cùng nhau bước ra từ hành lang, người trước cau mày, người sau thì lạnh lùng. Chỉ là khi đứng lại, Dịch Hoài khẽ liếc nhìn Ôn Nguyệt.
Đúng lúc Ôn Nguyệt cũng nhìn về phía hai người, ánh mắt hai người chạm nhau.
Dù Ôn Nguyệt không định quá vồ vập, nhưng Dịch Hoài dù sao cũng là chỗ dựa mà cô nhắm tới, lạnh nhạt quá cũng không tốt, nên sau khi chạm mắt, cô liền mỉm cười lịch sự với anh.
Ai ngờ, thấy nụ cười của cô, Dịch Hoài không những không đáp lại, mà còn nhíu mày, lặng lẽ quay đầu đi.
Ôn Nguyệt nhún vai, xem ra Dịch Hoài còn không thích cô hơn cô tưởng!
Không sao, chỉ cần Dịch Hoài không đề cập đến chuyện ly hôn, thì kế hoạch của cô sẽ không bị ảnh hưởng. Việc chung sống hòa thuận là chuyện Ôn Vinh Sinh cần phải lo.
Trong lúc Ôn Nguyệt suy nghĩ, Ôn Gia Kỳ cuối cùng cũng nghĩ ra được lý do, miễn cưỡng cười nói: "Con và em hai đang bồi dưỡng tình cảm ạ."