Hai người sống riêng đến tận bây giờ, nguyên nhân chỉ có thể là do Dịch Hoài mặc kệ.
Mà sự mặc kệ của anh, vừa hay chứng minh cho sự không quan tâm của anh, anh một là không quan tâm đến thể diện, hai là không quan tâm đến cuộc hôn nhân này.
Có lẽ khi mới kết hôn, anh không hẳn là không coi trọng cuộc hôn nhân này. Bằng chứng là trong năm đầu ly thân, anh đã vài lần đến đón nguyên chủ, nhưng vì lần nào cũng thất bại nên đâm ra nản lòng. Hoặc cũng có thể, lòng kiêu hãnh không cho phép anh phải xuống nước thêm lần nữa. Thế nên từ đó, hai người mạnh ai nấy sống, nước sông không phạm nước giếng.
Dù là khả năng nào, Ôn Nguyệt cũng không nghĩ Dịch Hoài dễ dàng bị Ôn Vinh Sinh điều khiển, rồi chỉ cần thấy cô cúi đầu là sẽ vui vẻ đóng vai một cặp vợ chồng thật sự với cô.
Ôn Nguyệt cũng chẳng có ý định vừa gặp đã diễn vai vợ chồng mặn nồng với Dịch Hoài. Cái cô muốn là tìm được điểm cân bằng trong mối quan hệ hợp tác giữa Ôn Vinh Sinh và Dịch Hoài. Tốt nhất là không cần phải bỏ ra thứ gì mà vẫn có được sự che chở của hai nhân vật máu mặt này.
Nhưng lý tưởng và thực tế thường khác xa nhau. Lỡ như Dịch Hoài vì lợi ích mà nghe theo sự sắp đặt của Ôn Vinh Sinh, hoặc sau một thời gian tiếp xúc lại thay đổi ý định, muốn gạo nấu thành cơm với cô thì sao?
Liệu cô có thể dứt khoát từ chối, bất chấp tất cả không?
Dựa trên khả năng đó, Ôn Nguyệt thấy ngoại hình của Dịch Hoài khá quan trọng với mình. Đẹp trai thì còn được, chứ nếu anh chỉ có ngoại hình bình thường mà lại còn tự tin thái quá...
Là một người mê trai đẹp, Ôn Nguyệt thấy điểm ăn dưa đủ dùng là được, cô cũng không cần thiết phải sống lâu trăm tuổi.
"Cậu Dịch!"
Dịch Hoài còn chưa vào đến cửa, quản gia Hứa đã đon đả ra đón, cứ như không hề biết nguyên chủ và Dịch Hoài chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa. Quản gia cười nói: "Cô hai cũng ở đây, cậu đến tìm cô ấy à?"
Dịch Hoài không đáp lời, trầm giọng nói: "Cha gọi điện bảo tôi đến ăn cơm."
Vừa nói, hai người vừa đi đến cửa.
Thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt là một đôi chân dài miên man trong bộ suit, sau đó là vòng eo thon gọn được tôn lên bởi bộ vest vừa vặn, và bờ vai rộng vững chãi.
Cuối cùng là khuôn mặt.
Đó là một khuôn mặt góc cạnh, với đôi lông mày rậm, đôi mắt sáng, sống mũi cao và đôi môi mỏng. Ngoại hình quá mức đẹp trai, khí chất cũng quá mức lạnh lùng.
Vừa bước vào, anh đã nhìn thấy Ôn Nguyệt đang ngồi trên sofa. Trong mắt anh không có cảm xúc đặc biệt nào, chỉ khẽ gật đầu, gọi một cách hơi công thức: "Nguyệt."
Ôn Nguyệt lập tức hết căng thẳng, lý do cũng đơn giản thôi, cô rất hài lòng với khuôn mặt này. Cho dù sau này trong quá trình tiếp xúc, anh có muốn gạo nấu thành cơm, cô nghĩ mình cũng sẽ không kháng cự.
Vấn đề lo lắng nhất đã được giải quyết, quyền chủ động lại quay về tay cô.
Ôn Nguyệt vui vẻ, cười đáp lại: "Hoài."
Vừa dứt lời, Ôn Nguyệt đã thấy ánh mắt Dịch Hoài thoáng qua vẻ ngạc nhiên. Cô còn đang thắc mắc, thì trong đầu vang lên tiếng hệ thống la hét: [Sai rồi, sai rồi! nguyên chủ chưa bao giờ gọi nam chính như vậy. ]
[Thế cô ấy gọi thế nào?]
[Cô ấy gọi Dịch Hoài là gọi cả họ lẫn tên, còn từng gọi là "đồ họ Dịch". ]
[Ồ. ]
Ôn Nguyệt đáp lại, nhưng trong lòng không hề căng thẳng. Chỉ cần cô không nói, ai mà biết được cô đang "OOC" (Out of Character - hành động không giống với tính cách nhân vật) chứ.
Rõ ràng Dịch Hoài không có ý định tìm hiểu sâu, càng không có ý định giao tiếp nhiều với người vợ đang đứng trước mặt. Anh chỉ hỏi "Cha đâu rồi", rồi được quản gia Hứa dẫn đến phòng làm việc.
Gần như Dịch Hoài vừa đi khỏi, Ôn Gia Kỳ liền xuống lầu. Thấy chỉ có Ôn Nguyệt ở phòng khách, cô ta giả vờ hỏi: "Chồng cô không phải đến rồi sao? Sao chỉ có mình cô ở đây? Ồ, cậu ta vào thư phòng tìm cha rồi à, nhưng mà hai người lâu lắm rồi không gặp nhau nhỉ? Sao gặp mặt mà không trò chuyện nhiều hơn? Hay là quan hệ của hai người tệ đến mức không nói nổi với nhau câu nào nữa rồi?"