Nghe Ôn Gia Kỳ lôi mình vào, Ôn Nguyệt nhanh chóng hoàn hồn, hỏi: "Tình cảm mà chỉ có tương sát, không có tương ái sao?"

Ôn Gia Kỳ cứng mặt, Ôn Vinh Sinh thì sa sầm mặt: "Nói cái gì vậy!" Cũng không mắng hai cô con gái nhiều, chỉ bảo quản gia Hứa gọi Trần Bảo Cầm ra ăn cơm.

Ba phút sau, cả nhóm di chuyển đến phòng ăn.

Không hổ là gia tộc lớn, phòng ăn cũng rất rộng, phải đến bốn năm trăm thước vuông, bàn ăn hình chữ nhật, có thể chứa gần hai mươi người.

Ôn Vinh Sinh ngồi ở vị trí chủ tọa, bên trái ông là mẹ con Trần Bảo Cầm, Ôn Nguyệt và Dịch Hoài ngồi bên phải ông.

Sau khi mấy người ngồi xuống, Ôn Vinh Sinh nhớ ra còn thiếu một người, nhíu mày hỏi: "Vĩnh Khang vẫn chưa đến à?"

Trần Bảo Cầm đã sớm chú ý đến điều này, chỉ là sợ Ôn Vinh Sinh không vui nên không dám nhắc đến. Giờ thấy ông đã để ý, bà ta vội vàng biện hộ cho con rể: "Ông Lâm gần đây sắp xếp cho Vĩnh Khang đến công ty con thực tập, nó mới đến, xử lý công việc cần thời gian, mà anh cũng biết Hương Cảng kẹt xe thế nào mà, nó tan làm rồi đến đây chắc chắn sẽ mất thời gian."

Lời này lừa người ngoài thì được, chứ người nào biết rõ Lâm Vĩnh Khang là người thế nào thì sẽ không tin.

Đúng vậy, hắn ta mới vào công ty, bận đến mức đến nhà cha vợ ăn cơm cũng muộn, nhưng lại có thời gian đi chơi với nữ minh tinh lên báo!

Nhưng Trần Bảo Cầm muốn che đậy cho Lâm Vĩnh Khang, Ôn Vinh Sinh cũng không tiện nói gì, chỉ hỏi: "Nó làm việc ở công ty thế nào? Có phạm sai lầm gì không?"

Nghe vậy, Ôn Gia Kỳ biết ngay là ông đã nghe được những gì Ôn Nguyệt nói lúc nãy, bĩu môi nói: "Đương nhiên là không! Vĩnh Khang là du học sinh về nước, xử lý công ty là chuyện đơn giản, làm sao có thể làm không tốt chứ, cha đừng nghe một số người nói năng lung tung!"

Vừa nói, vừa trừng mắt nhìn Ôn Nguyệt.

Ôn Nguyệt không phải là người chịu bị trừng mắt vô cớ, giả bộ ngạc nhiên hỏi: "Mắt chị bị co giật à?"

Ôn Gia Kỳ dựng lông mày: "Em mới bị co giật!"

"Không bị co giật sao chị lại lườm em?" Ôn Nguyệt hỏi xong liền nhìn Ôn Vinh Sinh: "Cha, chúng ta có thể ăn cơm được chưa? Hay là phải đợi đại nhân bận rộn kia đại giá quang lâm rồi mới được ăn ạ?"

Vốn dĩ việc Lâm Vĩnh Khang có tin đồn với nữ minh tinh, khiến vợ giận dỗi về nhà mẹ đẻ đã là lỗi của hắn ta. Nếu không phải Ôn Gia Kỳ ở nhà làm ầm ĩ khiến ông đau đầu, thì Ôn Vinh Sinh đã không chủ động bảo Trần Bảo Cầm gọi điện thoại kêu Lâm Vĩnh Khang đến đón người về.

Tuy thế, nhà họ Ôn tuy không đến nỗi lép vế, nhưng so với việc Lâm Vĩnh Khang tự nhận sai, hay bị vợ chồng vua tàu ép đến đón người thì vẫn còn một khoảng cách.

Cho nên, trong lòng Ôn Vinh Sinh vẫn có chút bất mãn với đứa con rể Lâm Vĩnh Khang này, huống chi họ đã nể mặt xuống nước, vậy mà Lâm Vĩnh Khang còn dám đến muộn, sự bất mãn ấy dĩ nhiên càng tăng lên gấp bội.

Ôn Vinh Sinh sầm mặt nói: "Đợi gì mà đợi! Chúng ta ăn trước!"

Ôn Gia Kỳ vội vàng gọi: "Cha!"

"Sao? Con thấy nó là người bận rộn lắm à." Ôn Vinh Sinh bực bội hỏi: "Nó không đến thì chúng ta không được ăn cơm à?"

Trần Bảo Cầm vội vàng ấn tay con gái xuống dưới bàn, nhận hết trách nhiệm về mình: "Chuyện này đều là lỗi của mẹ, tại mẹ không nói rõ mấy giờ ăn cơm, nhưng Vĩnh Khang không phải người ngoài, chúng ta cứ ăn trước, để lại phần cho nó là được, không cần câu nệ."

Vừa nói, quản gia Hứa vừa sắp xếp người hầu mang thức ăn lên.

Nhà họ Ôn là nhà giàu nhất, cuộc sống dĩ nhiên xa hoa, đặc biệt là Ôn Vinh Sinh đi công tác lâu ngày mới về, bữa cơm tối này lại càng thịnh soạn, hải sâm, vây cá, bào ngư không thiếu món nào, trong đó không ít nguyên liệu được vận chuyển bằng đường hàng không từ nước ngoài về.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play