Sáng hôm sau, khi hắn thức dậy thì đã không thấy cô bên cạnh hắn vội vã bước xuống giường, đột nhiên cánh cửa phòng mở ra một bóng dáng quen thuộc bước vào.

“Anh dậy rồi sao?”

“Em đi đâu vậy?”

“Em đi xuống bếp nấu chút cháo cho anh”

Nghe cô nói vậy xong hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, hôm nay là chủ nhật nên hắn sẽ ở nhà với cô.

“A Nhạc, hôm nay em muốn đi mua sắm cho bé con”

“Được, tí anh đưa em đi”

“Cảm ơn anh”

“Không có gì, nhưng tí nữa anh đưa em đi khâm, anh đã đặt lịch rồi”

“Được”

Cả hai sau khi bàn chuyện xong thì cũng bắt dùng bữa, bầu không khí trong vô cùng hài hòa khiến cho chú Dương và dì Trương cũng cảm thấy ấm lòng.

____________

Đúng như lời nói, sau khi dùng bữa xong thì hắn lái xe đưa cô đến bệnh viện.Khi đến sảnh bệnh viện hắn nhìn điện thoại một lúc rồi nắm lấy tay cô dắt đi, cô ngoan ngoãn đi theo hắn đến một phòng khám nọ. 

Khi bước vào bên trong, cô nhìn thấy có một người phụ nữ trẻ trung, nhìn trong có vẻ là một bông hồng nhỏ khiến ai nhìn vào cũng sẽ phải say đắm trước vẻ đẹp của nó. 

Khi cô đang trầm ngâm trước vẻ đẹp ấy, thì có một giọng nói lãnh đạm cắt ngang cái bầu không khí này, đánh tan đi cái suy nghĩ của cô.

“Bác sĩ khám cho cô ấy đi”

“Lâu rồi không gặp, tại sao cậu lại khách sáo với mình như vậy?”

“Lâm Tuyết vì nể cậu là người quen biết của tôi nên tôi mới đưa cô ấy đến đây”

“Được rồi được rồi, nhìn bụng cô ấy như vậy chắc chỉ tầm bốn tháng thôi nhỉ?”

“Đúng vậy”

Cô không biết mối quan hệ giữa họ là gì, nhưng trong suốt quá trình khám cho cô thì ánh mắt của vị tiểu thư này dành cho Tống Nhạc không hề bình thường chút nào.

Sau một lúc thì cuối cùng cũng đã khám xong, bây giờ theo lời bác sĩ cô và hắn ra ngoài ghế ngồi chờ lấy kết quả. 

Trong khi ngồi chờ kết quả, bất giác cô cất giọng hỏi hắn :

“A Nhạc, anh và cô ấy có...mối quan hệ như thế nào vậy?”

“Chỉ là bạn thôi”

“..”

Nghe xong câu trả lời của hắn thì cô cũng không hỏi gì thêm, chỉ ngồi im lặng chìm vào trong đống suy nghĩ hỗn độn của mình.

Cô nghĩ mối quan hệ của họ không chỉ đơn giản là bạn bình thường, vì thông qua cử chỉ và lời nói của họ rất khác lạ, chúng cho cô một linh cảm không lành.

Đang trong dòng suy nghĩ của bản thân, bất giác Tống Nhạc búng nhẹ lên trán cô một cái làm cho cô quay trở về thực tại.

“An Lạc em sao vậy? Sao lại thẫn thờ như vậy?”

“Em...em không sao, có lẽ em mệt quá”

“Vậy thì em đợi một tí nữa thôi, anh đi lấy kết quả rồi chúng ta về nhà nhé”

“Dạ”

Nói rồi hắn để cô ngồi ở lại đấy, còn mình thì nhanh chân đi đến phòng khám. 

Sau một lúc thì cuối cũng hắn cũng bước ra khỏi căn phòng đó, trên tay hắn cầm một tờ giấy xét nghiệm. Nhưng đây không phải điều cô chú ý, mà cái cô chú ý là phía bên vai của anh ươn ướt một chút nước mặc dù rất nhỏ nhưng cô vẫn thấy được.

Cô tiến tới gần hắn thì ngửi thấy được trên người hắn có thoang thoảng mùi nước hoa của phụ nữ, mà mùi này không ai khác đó là của Lâm Tuyết. Cô cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, cất giọng hỏi hắn.

“Vừa rồi anh và cô ấy...”

“Không như em nghĩ đâu, chúng ta về thôi”

Chưa để cô nói hết câu hắn đã nhanh miệng chặn lời nói cô lại, nhanh chân bước đi.

_________________

Kể từ lúc đi khám về cô luôn tránh mặt hắn và hắn cũng chẳng để tâm đến cô, hắn từ lúc về thì đã nhốt mình trong thư phòng.

Đến giờ ăn tối hắn bước xuống lầu, không nhìn thấy cô ở bàn ăn liền hỏi dì Trương.

“Dì Trương, phu nhân đâu?”

“Dạ thưa thiếu gia, phu nhân bảo phu nhân mệt nên tí nữa mới ăn ạ”

“...”

Hắn nghe được câu trả lời liền không hỏi nữa, nhìn lại bàn ăn hắn liền ngao ngán lắc đầu. 

Hắn rời bàn ăn đi lên phòng mình, nhưng cho đến khi nắm lấy tay nắm cửa thì gương mặt hắn biến sắc.

“M.ẹ kiếp An Lạc em nhốt anh ngoài cửa ư?”

________________________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play