“Anh hôm nay...”
“Hôm nay anh bận, mai anh sẽ về”
Vẫn là câu nói ấy trong suốt ba năm qua, nó như một vòng lập trong suốt tần ấy năm.
Hắn và cô kết hôn dựa trên hôn ước từ bé, đối với cô đây là một cuộc hôn nhân quan trọng, còn đối với hắn đây là cuộc hôn nhân có cũng được mà không có cũng được.
Cô là Mộc An Lạc là nhị tiểu thư của Mộc thị, còn hắn là Tống Nhạc một vị tổng tài cao cao tại thượng ai ai cũng muốn có.
Cứ ngỡ là cô sẽ mãi được hạnh phúc như thế, cho đến khi năm cô lên 18 tuổi công ty của nhà cô đột nhiên phá sản, bố cô vì không chịu nổi cú sốc này nên đã t.ự t.ử, mẹ cô cũng vì vậy mà lâm bệnh nặng đã ra đi khi cô lên 20 tuổi. Còn người anh kia của cô cũng đã mất liên lạc khi nhà xảy ra chuyện.
Thấy nhà cô liên tiếp xảy ra chuyện, cứ thế còn mỗi một mình cô nên ông bà nhà họ Tống đã gán ghép con trai mình cho cô, rước cô về làm dâu nhà mình.
Nhưng bình thường hắn hay phản đối chuyện kết hôn này, nhưng không hiểu sao hôm đấy hắn lại đồng ý ngay.
Suốt ba năm qua cô luôn làm tròn trách nhiệm của một người làm dâu làm vợ, nhưng cứ ngỡ tình cảm của cô sẽ được hắn đáp lại nhưng không.
Suốt ba năm qua hắn tìm rất nhiều lí do để không về nhà, nhiều lần cô đến công ty tìm hắn nhưng nhận lại câu trả lời là hắn đang họp hoặc đang bận việc gì đó.
Hôm nay cô gọi để nói với hắn là hôm nay sinh nhật cô, mong hắn có thể về đón sinh nhật với cô một lần này thôi.
Đồng thời cô cũng có một món quà tặng hắn đó chính là đơn ly hôn, nhưng nghe được câu trả lời của anh qua điện thoại, cô chẳng còn chút hi vọng nào cả.
Nhìn sang chiếc bánh kem bên cạnh cô chỉ cười trừ, bắt đầu ước nguyện rồi thổi nến xong xui thủ tục, cô ăn một miếng bánh kem rồi đứng dậy.
Đi lên phòng của mình, căn phòng đã gắn bó với cô trong suốt ba năm qua. Cô bắt đầu thu dọn hành lí của mình, đồ của cô không nhiều chỉ có vài bộ đồ và một chiếc hộp kỉ vật mà mẹ cô để lại.
Trước khi đi cô gọi cho mẹ chồng của mình, cô nhờ mẹ cho vài người giúp việc từ nhà chính qua đây.
Thấy giọng cô có chút nghẹn bà nghi là đã có chuyện gì đó không hay, ngoài mặt bà đồng ý dự định ngày mai sẽ qua kiểm tra xem đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi sắp xếp mọi việc đâu vào đấy, cô kéo vali xuống dưới nhà lúc đi ngang qua phòng khách cô không quên để lại tờ đơn ly hôn trên bàn.
Sau đó nhẹ nhàng kéo vali rời đi mà không lời từ biệt, không phải cô không cho anh cơ hội, Mộc An Lạc cô đã cho Tống Nhạc hắn quá nhiều cơ hội rồi, là do hắn không biết nắm bắt lấy mà thôi.
________________
Sáng hôm sau :
Hắn về nhà lúc tờ mờ sáng, do bây giờ còn quá sớm nên hắn không thấy gì bất thường mà đi thẳng vào nhà lên thẳng giường mà ngủ.
6 giờ 30 phút :
Hắn đang ngủ thì nghe tiếng người rôm rả dưới tầng, hắn không quen ngủ khi có tiếng động. Định bụng cô đang cố tình làm ồn phiền đến giấc ngủ của mình định xuống mắng cô.
Nhưng khi vừa bước xuống lầu hắn đã bị đánh tan cái suy nghĩ đó, nhìn xung quanh chẳng thấy cô đâu mà chỉ thấy hai người giúp việc vừa được cử đến.
Họ là một đôi vợ chồng già, đến đây theo chỉ thị của bà chủ chăm lo nhà cửa, có tên là Dì Trương và Chú Dương.
Hắn nhíu mày hỏi dì Trương :
“Phu nhân đâu? Ai bảo các người đến đây?”
“Thưa thiếu gia lúc tôi đến đây thì đã không thấy phu nhân đâu, nhưng lúc dọn dẹp phòng khách thì tôi thấy trên bàn đăt một chiếc bánh kem kế bên còn có một tờ giấy này ạ”
Nói rồi dì Trương lấy trong túi ra một tờ giấy được gấp ngay ngắn đưa cho hắn, khi mở ra ba chữ đập vào mắt hắn là "Đơn Ly Hôn".
Hắn nhíu mày, thầm nghĩ không biết cô lại giở trò gì nữa đây. Không phải chỉ là tối qua không về thôi sao? Có cần nhất thiết phải ly hôn không?
Suy nghĩ một hồi hắn ôm một tâm trạng bực dọc bước lên phòng, hắn không cam tâm có ly hôn cũng phải là do hắn đề nghị chứ không phải cô.
Mở tủ đồ hắn đập vào mắt hắn trong tủ chỉ còn mỗi đồ của hắn, không thấy một bộ nào của cô. Ngay cả chiếc hộp kỉ vật mẹ cô để lại mà lúc nào cô cũng nâng niu cũng không thấy đâu.
Đóng sầm cửa tủ lại hắn lấy điện thoại gọi cho mẹ mình, nhanh chóng đầu dây bên kia phản hồi :
“Mẹ, An Lạc có bên cạnh mẹ không?”
_______________________