Thấy đầu dây bên kia không có phản hồi, hắn khẽ nhíu mày hỏi lại lần nữa :

“Mẹ, An Lạc cô ấy có ở cạnh mẹ không?”

Giọng hắn lúc này có chút thiếu kiên nhẫn, nhưng không lâu sau đầu dây bên kia đáp lại :

“Chẳng phải con bé vẫn luôn ở nhà sao?”

“Bây giờ cô ấy không có ở đây nữa, đã thế còn để lại một tờ đơn ly hôn nữa”

“Cái gì?! Ở yên trong nhà đấy cho mẹ, mẹ qua đấy xử con”

“...”

Chưa đợi hắn phản bác, bà đã cúp máy. Nhưng tại sao lại là xử hắn? Chẳng phải cô làm loạn sao?

Sau đấy chưa đầy 20 phút thì thấy đã thấy mẹ anh cùng với ba anh, khi hai người bước vào nhà. Hắn cứ ngỡ sẽ nhận được một câu nào đó bên vực mình từ phía ba mình, nhưng không câu đầu tiên hắn nghe được là :

“Cái thằng ôn dịch này, mày làm gì mà để con dâu tao bỏ đi thế kia”

“Con đã làm gì đâu, tự cô ta bỏ đi cơ mà”

“Nếu mày không làm gì thì sao con dâu tao đòi ly hôn với mày”

“...”

Nói thật chứ bây giờ Tống Nhạc hắn cũng không biết lí do gì mà cô lại ly hôn với hắn, suốt ba năm qua hắn không làm gì cô cả, cũng chẳng b.ạo h.ành cô. 

Suốt ba năm qua Tống Nhạc lo cho cô đầy đủ, mỗi tháng đều chu cấp cho cô một khoản tiền nhất định để cô không lo sợ thiếu thốn, thỏa thích mà mua sắm như bao người khác.

Dù suy nghĩ rất nhiều lí do nhưng không hiểu tại sao cô lại chọn ly hôn với hắn, sau khi ly hôn Mộc An Lạc sẽ ở đâu? Có ăn uống, mặc ấm được như ở Tống gia không?

Đang trong dòng suy nghĩ bất chợt có một giọng nói vang lên cắt đứt đi dòng suy nghĩ của hắn :

“Mẹ nghĩ nhất định con đã làm gì tổn thương con bé rồi, ôi tội nghiệp con dâu của tôi”

“Con đã cho người đi tìm cô ấy rồi, nhất định sẽ tìm được thôi, dù gì cũng mới sau một đêm mà thôi”

Trầm ngâm một lúc thì bà Tống tiếp tục lên tiếng :

“Hôm qua con không về nhà?”

“Hôm qua công ty có chút việc nên con không về”

“Hôm qua là sinh nhật con bé mà con không về?”

“Con...không biết”

“Thế ba năm nay con đã có lần nào đón sinh nhật cùng con bé chưa? Năm trước thì bận đi công tác, năm kế tiếp thì bận ở bên cạnh phụ nữ khác và rồi năm nay lại lí do công việc. Con làm chồng kiểu gì vậy hả? Con có biết là ngày sinh nhật con bé cũng là ngày giỗ của mẹ con bé không?”

“...”

Hắn sững người, cùng lúc đó một loạt kí ức xuất hiện trong đầu hắn, phải rồi năm cô vừa tròn 20 tuổi cũng là lúc mà cô nhận được tin mẹ cô qua đời. 

Năm ấy hắn tận mắt chứng kiến cảnh một cô gái nhỏ một mình lo chu toàn tang lễ của mẹ mình, sau đấy còn ôm hủ tro cốt của mẹ mình mà ở liền trong phòng suýt chút nữa mất mạng vì do cô đã tự r.ạch cổ tay mình với mong nguyện đi gặp mẹ mình, tới bây giờ vết thẹo đó vẫn còn trên cổ tay của cô kia mà.

Tới đây tim hắn quặn lại, cùng lúc này trợ lí hắn cũng chạy đến báo tin :

“Tống tổng, đã tìm được phu nhân rồi ạ”

_________________

Trên đường xuất hiện hai con xe lao vun vút với tốc độ cao, người ngồi trên hai con xe này đó chính là Tống Nhạc và ông bà Tống.

Sau khi biết được cô đã đến sân bay, Tống Nhạc cho người liên hệ với chủ hãng bay tạm hoãn chuyến bay của cô lại. Còn mình nhanh chóng lái xe đến bắt cô về, hắn thầm nghĩ sau này nhất định hắn sẽ bù đắp cho cô bằng mọi giá, sẽ không bỏ mặt cô nữa.

Phía bên Mộc An Lạc sau khi biết chuyến bay của mình bị tạm hoãn, cô chau mày cực kì không thích sự tạm hoãn này.

Cô định sẽ sang nước ngoài bắt đầu cuộc sống mới sau khi ly hôn, xóa bỏ cái tình cảm này. Mộc An Lạc phải kiên cường vì trên đường đời của cô chỉ còn lại một mình cô, nếu cô gục ngã chẳng ai đỡ lấy cô được.

Nhìn vào khoảng không trên bầu trời, bất giác khóe mắt An Lạc lại xuất hiện một dòng nước trắng long lanh.

Đang trong dòng cảm xúc vô định bất giác xung quanh cô bị một đám người mặc đồ đen bao vây, phía sau đó có một dáng người quen thuộc đi đến.

“Vợ ơi, đừng quậy nữa về nhà thôi”

Mộc An Lạc bất giác sững người, trước mắt cô là Tống Nhạc. Người chồng mà suốt ba năm qua cô mong ngóng muốn gặp nhất, người chồng mà cô hết mực chăm lo ngày đêm.

An Lạc khẽ lắc đầu, lùi lại từ chối cánh tay đang vươn ra kia :

“Xin lỗi Tống tổng, anh nhận nhầm người rồi tôi không phải vợ anh”

“Sao tôi có thể nhầm, em là Mộc An Lạc người vợ danh chính ngôn thuận mà tôi đã cưới về mà”

“Tống tổng, tôi và anh đã ly hôn rồi”

Bất chợt người cô bị nhất bổng lên, cùng lúc đấy một giọng nam trầm ấm vang lên :

“Tôi chưa kí lên tờ đơn đấy, nên em vẫn là vợ tôi”

“Tống tổng, anh thả tôi xuống, nếu anh chưa kí nhưng tôi có thể đơn phương ly hôn”

“Em viết tờ đơn ly hôn nào tôi đốt tờ đấy thành tro pha nước trà cho em uống, còn về đơn ly hôn kia tôi ăn rồi”

“...”

Mộc An Lạc chẳng biết nói gì với hắn nữa, cứ thế bị hắn bế đi. Ông bà Tống theo sau anh, cảm thán trước độ bá đạo của con trai mình.

_________________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play