Sau khi đưa cô về, hắn nhốt cô lại trong phòng. Hắn căn dặn người trong nhà canh giữ cô lại, không được để cô bỏ trốn.

Ngày thứ nhất cô đập hết tất cả đồ trong phòng với mong muốn họ sẽ mở cửa thả cô ra, nhưng cô càng đập thì hắn sẽ cho người ngay lập tức vào dọn ngay và nhanh chóng thay thế những cái mới.

Ngày thứ hai cô trèo qua ban công để trốn đi nhưng rất nhanh chóng đã bị bắt lại, hắn dùng c.òng số tám giữ cô lại.

Ngày thứ ba cô tuyệt thực không ăn uống gì, hắn đã chính tay mình đút cô ăn, cô hất đổ bao nhiêu hắn cho người làm lại bấy nhiêu.

Ông bà Tống thấy con trai mình như vậy cũng đến khuyên ngăn nhưng không tài nào khuyên nỗi cái tính cứng đầu của hắn.

Ngày thứ tư cô nói muốn gặp hắn, Tống Nhạc bỏ lại đống văn kiện đang xử lí dang dở phóng như bay để về gặp cô, nhưng đổi lại là một câu van xin hắn hãy ly hôn với cô, buông tha cho cô.

Tống Nhạc tức giận bảo người làm khóa cửa lại, không cho ai tiếp xúc với cô nữa. Đêm ấy hắn uống rượu say, trong cơn say hắn đến phòng cô vô thức ôm cô thủ thỉ với giọng nghẹn ngào cùng bộ dạng trông đáng thương vô cùng :

“Xin...xin em đấy, tôi biết sai rồi em đừng...đừng bỏ tôi mà”

“...”

“Xi...xin lỗi”

Hắn khóc cứ thế khóc nấc lên, An Lạc nghe hết tất cả những gì hắn nói chứ chỉ là cô đã cho hắn quá nhiều cơ hội rồi, cũng đã thất vọng nhiều rồi nên giờ không muốn phải đau thêm một lần nào nữa.

Sáng hôm sau Tống Nhạc rời đi rất sớm, tránh để cô thấy mình lại ghét bỏ thêm, hắn biết bây giờ cô rất ghét nhìn thấy hắn.

_______________

Tống Nhạc vì để tránh mặt cô nên đến công ty rất sớm, đang mệt mỏi thì trợ lí hớt ha hớt hả chạy vào :

“Tống tổng, phu nhân ở nhà làm bể chậu bông làm mình bị thương rồi ạ”

“CÁI Gì?!”

Nhanh chóng hắn ngay tức khắc phóng xe nhanh về nhà, suốt mấy ngày qua dù cô có đập bể bao nhiêu đồ đi chăng nữa hắn cũng chẳng nói gì nhưng việc làm bản thân bị thương hắn không thể chấp nhận.

Chưa đầy 20 phút Tống Nhạc đã về tới nhà, hắn lao như bay lên phòng nhìn thấy bác sĩ đang sơ cứu vết thương cho An Lạc thì nhẹ thở phào. Nhìn sang nét mặt cô hắn thấy khóe mắt cô rưng rưng, biết rằng cô sợ đau hắn nhẹ nhàng đi đến xoa xoa khóe mắt cô nói nhỏ :

“Không sao, anh đây rồi”

“...”

Nghe được giọng trầm ấm của anh, cô òa khóc ôm anh. Sự việc hôm nay là cô không cố ý, lúc cô đứng dậy vô tình làm ngã chậu bông bên cạnh nên mới khiến bản thân bị thương.

Sau khi băng bó vết thương dặn dò cho cô xong, hắn tiễn bác sĩ về, còn về phía cô thì đã ngủ sau khi khóc xong. 

Tống Nhạc sau khi tiễn bác sĩ về thì cũng nhanh chóng quay lại phòng, nhìn khóe mắt sưng lên vì khóc kia hắn không khỏi đau lòng, nhẹ nhàng kéo chăn rồi để lại trên trán cô một nụ hôn rồi hắn cũng rời phòng.

Sau hôm đấy hắn thả lỏng cô hơn nhưng vẫn là không cho cô bước ra khỏi cổng nhà, cũng đặc biệt căn dặn người làm phải chú ý đến những chiếc bình thủy tinh dễ vỡ tránh việc cô bị thương.

Mấy ngày chân An Lạc bị thương cô cũng ngoan ngoãn hơn, nhưng đến khi cô khỏe rồi thì lại tiếp tục bỏ trốn.

Hôm nay khi cô vừa trốn đến cổng, chuẩn bị trèo ra ngoài thì bất chợt có một cánh tay nhấc bổng cô lên vác đi. Không ai khác đó là Tống Nhạc, hắn xem camera biết rằng cô đang bỏ trốn liền ngay tức khắc quay về.

Vác cô lên thẳng phòng Tống Nhạc không quên khóa cửa, vác cô đi thẳng đến chiếc giường quen thuốc rồi thả cô xuống.

“Mộc An Lạc, tại sao em nhất quyết phải đi? Ở đây có gì không tốt sao?”

“Thấy anh đã không tốt rồi”

Hắn nghe câu trả lời của cô mà cười trừ, bất chợt nét mặt An Lạc xuất hiện tia lo sợ khi thấy Tống Nhạc kéo cà vạt xuống.

“Anh...anh làm gì đấy?”

“Tất nhiên nếu dùng cách thông thường không giữ được em, thì tôi đành dùng một đứa con để giữ em lại vậy”

“Không...anh tránh ra”

An Lạc vừa nói vừa lùi ra sau định quay người bỏ trốn, thì bất chợt một bàn tay quen thuộc nắm lấy chân cô kéo lại. Nhanh như cắt chiếc váy cô mặc trên người đã bị x.é tan, hai tay cũng bị nắm ch.ặt trên đầu, đôi môi cũng bị hắn c.ưỡng ép tách ra hắn như muốn nuốt hết không khí của cô sau một lúc hắn cũng lưu luyến tách ra.

Cô sau khi lấy lại được không khí cũng bắt đầu phản bác :

“Xin anh...đừng mà...”

Tống Nhạc không cho cô nói tiếp, tay hắn lần m.ò đến cặp bánh bao trên người cô bắt đầu x.oa n.ắn. Đột nhiên bị động chạm không thể nào tránh né, cô khẽ r.en âm thanh nghe thật q.uyến r.ũ. Hắn nghe thấy khoái cảm càng tăng, hắn c.ắn nhẹ lên một bên bánh của cô.

Giờ khắp người cô chẳng có chỗ nào là không có dấu h.ôn hắn để lại, bất chợt giọng hắn vang lên bên tai cô :

“Nào, t.ách chân em ra”

“...”

“Ngoan, tôi sẽ nhẹ nhàng với em”

“...”

Sau lời dụ dỗ ngọt ngào ấy, cô đã trao lần đầu của cuộc đời mình cho hắn. Sáng hôm sau khi hắn thức dậy, nhìn quanh thấy cô vẫn còn ngủ khẽ hôn lên trán cô rồi rời đi. Khi vén chăn lên hắn thấy có một vệt m.áu đỏ trên giường, hắn khẽ cười rời đi.

____________________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play