Kể từ sau khi biết cô mang thai hắn lúc nào cũng quan tâm cô vô điều kiện, mọi thứ vẫm diễn ra như thường chẳng có dấu hiệu gì của bão tố cả.
Hôm nay cũng vậy, sau khi dùng bữa với cô xong hắn lại chuẩn bị đi đến công ty. Trước khi đi hắn còn làm nũng với cô, đòi cô hôn cho bằng được.
“Lạc Lạc hôn anh đi”
“Tống Nhạc anh bao nhiêu tuổi rồi”
“Nhưng anh muốn hôn mà”
“...”
Nhìn vẻ mặt kia của hắn lại khiến cô mềm lòng, cô nhón chân lên hôn vào má hắn một cái, sau khi được cô hôn khóe môi hắn cong lên sau đó véo má cô một cái rõ đau, rồi đi làm để lại cô sau lưng với vẻ mặt bức bối.
_________________
Hắn lái xe một mạch đi đến công ty, vừa tới cửa công ty thì đã có một hàng người xếp hàng cung kính chào hắn.
Sau đó lần lượt từng người báo cáo công việc cho hắn, trên gương mặt Tống Nhạc lúc này đã không còn nét mặt dịu dàng hay làm nũng khi nãy nữa, mà thay vào đó là một nét mặt nghiêm nghị.
Sau khi thông qua các báo cáo hắn bước vào phòng chủ tịch của mình để giải quyết một số văn kiện, đang giải quyết văn kiện thì trợ lí đem cà phê vào, tiện tay hắn với lấy uống một ngụm rồi bất chợt phun ra.
“Cà phê này là ai pha?”
“Thưa Tống tổng...đây là tôi mua ở quán đối diện ạ”
“Cậu xuống phòng nhân sự lấy hồ sơ và lấy tiền lương tháng này của mình đi”
“Tống...”
“Cút”
Nhìn thấy trợ lí mới tuyển vào bị đuổi ra ngoài thì mọi người trong công ty đứng hóng hớt, lúc này trợ lí Bạch cũng vừa lấy hồ sơ đi vào khiến đám đông tản ra.
“Tống tổng đây là nội dung cuộc họp chiều nay ạ”
“Để đó đi”
“Vâng”
“À đúng rồi, cậu pha tách cà phê khác giúp tôi, cà phê này ngọt quá”
“Vâng ạ”
“Được rồi đi đi”
Trợ lí Bạch tên là Bạch Tuấn, là trợ lí đã theo Tống Nhạc từ rất lâu, anh được hắn rất ưng về thái độ làm việc nên rất được Tống Nhạc tin tưởng.
Một lúc sau thì trợ lí Bạch cũng bưng một ly cà phê khác đến cho hắn, lần này hắn rất thích ly cà phê này sau đó hắn bảo Bạch Tuấn lui ra ngoài làm việc tiếp, còn mình thì tiếp tục xử lí hồ sơ.
___________________
Mãi cho đến chiều, lúc này có một cuộc họp nên hắn đã cầm theo hồ sơ đi đến phòng họp. Khi bước vào ai ai cũng nhìn thấy hắn vẫn nét mặt nghiêm nghị ấy, cùng với khí chất tỏa ra khiến ai ai cũng phải sợ.
Khi hắn ngồi xuống cũng là lúc cuộc họp được bắt đầu, lắng nghe được một lúc thì Tống Nhạc bắt đầu chịu hết nổi với cái bảng báo cáo lủng củng này, nghe sơ qua thì đã thấy trong đây mắc hơn mấy lỗi sai nhỏ không đáng có.
“Đủ rồi, tôi trả tiền cho các người để các người báo cáo cái gì đây?”
“...”
“Tôi cho các người một tuần để làm lại, nếu các người không làm được nữa thì cút hết cho tôi đi”
“...”
Nói xong hắn đứng dậy bảo tan họp, lúc này không khí trong phòng họp cũng dịu đi phần nào, bọn họ cũng bắt đầu xúm lại nói chuyện.
“Tôi phải làm sao đây, Tống tổng lại nổi nóng rồi”
“Đúng là ác ma mà, không biết ai có thể quản được Tống tổng nữa đây”
“Nếu ai mà quản được Tống tổng tôi sẽ dập đầu quỳ lạy tạ ơn người đó liền”
“Haiz, thôi mau đi làm việc thôi không thì bị sa thải mất”
Tám chuyện xong thì đám đông tản ra, ai về chỗ người nấy để làm tiếp công việc dang dở.
Còn về phía Tống Nhạc, sau khi nhận được cuộc gọi của Thừa Minh người anh em chí cốt của mình thì lập tức tan họp phi xe đến nơi quen thuộc đó là Dạ Sắc, trước khi đến đây hắn có nhắn tin báo cáo với An Lạc rồi mới đi.
Khi bước vào nơi đây có một nhân viên đã ra đây tiếp đón hắn, vì hắn là khách vip quen thuộc nơi đây nên ai cũng biết hắn là ai.
Sau sự chỉ dẫn của nhân viên hắn được đưa đến một căn phòng vip, bước vào trong liền thấy một người quen thuộc không ai khác đó chính Thừa Minh.
“Lâu rồi không gặp A Nhạc”
“Tên ch.ết bầm nhà cậu đã ở đâu trong suốt thời gian qua vậy”
“Tôi được bố cử sang nước ngoài giải quyết một số việc, trong khi ở bên đấy liền biết tin cậu đã lấy vợ”
“Đúng vậy, bữa nào rảnh sẽ dẫn cô ấy đến ra mắt cậu”
“Không chịu đâu, tôi không muốn xem tình địch của mình đâu, cậu là của tôi cơ mà”
“Thấy gớm quá”
“Haha đùa cậu thôi, nào lại đây tôi ôm cậu cái nào”
“Tên ch.ó ch.ết nhà cậu biến ra chỗ khác đi”
“Ơ, cậu đuổi tôi à”
“Do cậu vừa mới ôm cô ta xong, nước hoa sẽ bám mùi”
“...”
Theo hướng ngón tay đang chỉ của Tống Nhạc thì thấy một cô gái đang ngồi chiễm chệ nơi đấy, gương mặt cô ta trang điểm có chút đậm màu.
Thừa Minh thấy Tống Nhạc như vậy liền có ý muốn trêu đùa, cậu ta ngoắc tay ý bảo cô gái kia qua đây một tí, khi cô gái đến thì bất chợt Thừa Minh vòng tay qua eo cô ta nói.
“Nào để mỹ nữ này hôm nay phục vụ cậu đi”
“Dẹp ngay cái suy nghĩ đó đi”
Vừa dứt câu thì Thừa Minh đẩy cô ả kia qua bên hắn, Tống Nhạc vội né để cô ta ngã sõng soài dưới đất, cô ta tức tối đứng dậy nắm lấy tay hắn làm nũng.
“Tống tổng...người ta ngã đau mà”
Nhìn gương mặt kia cùng với mùi nước hoa nồng nặc khiến hắn có phần bực tức trong người, hắn gạt tay cô ả ra rồi nói lớn.
“Cô cút đi cho tôi, nhìn cô mà tôi buồn nôn”
Vừa dứt câu cánh cửa phòng lại một lần nữa mở ra, người bước vào trong rất quen thuộc. Trên người người này toát ra vẻ thanh tao, gương mặt xinh đẹp dần hiện ra trước mắt hắn không ai khác đó chính là Mộc An Lạc vợ hắn.
Lúc nãy trong khi hắn đang gặp phiền phức với cô gái kia, thì Thừa Minh đã lấy điện thoại hắn gọi cho cô bảo cô mau chóng đến đây.
Tống Nhạc sau khi thấy cô hắn liền chạy lại ôm lấy cánh tay cô ra vẻ nũng nịu chỉ về phía Thừa Minh.
“Vợ ơi, lúc nãy có con ch.ó nó sủa bậy, anh sợ”
“Tống Nhạc cậu bảo ai là ch.ó”
“Vợ ơi về thôi nó sắp c.ắn anh rồi”
An Lạc cười bất lức trước chồng mình, không ngờ anh lại trẻ con như vậy, còn mắng người khác là ch.ó.
Không để Tống Nhạc và Thừa Minh tiếp tục đấu khẩu nữa, An Lạc chào Thừa Minh rồi dắt chồng mình đi về.
Đang trên xe đi về thì hắn lại ôm lấy cánh tay cô nói với giọng nũng nịu.
“Vợ ơi, anh đói”
“Vậy em mua gì đó cho anh nhé”
“Không đâu, anh muốn ăn đồ vợ nấu”
“Vậy về nhà em nấu cho anh nhé”
“Được”
________________
Về tới biệt thự cả hai đều bước vào nhà, dì Trương sau khi thấy họ về liền ra cửa tiếp đón.
“Thiếu gia, phu nhân nước nóng đã chuẩn bị xong hai người đi tắm đi ạ”
“Cảm ơn dì ạ, nhưng con muốn vào bếp trước nên để anh ấy đi tắm trước đi ạ”
“Vâng phu nhân”
Sau khi thay giày xong hắn lên lầu, cô xuống bếp người phụ bếp của cô sẽ là dì Trương.
Sau một lúc thì một bàn đồ ăn thịnh soạn đã được bày ra, hắn lúc này cũng vừa tắm xong đi xuống. Thấy một bàn đồ ăn thịnh soạn đã được dọn ra, hắn đi tới ngồi xuống bàn.
“Vợ ơi, em nấu cả sao?”
“Không phải, có dì Trương giúp em nữa”
“Nhưng mà vợ đã rất giỏi rồi”
“Cảm ơn anh nhé”
“Vợ ơi, mau ngồi ăn thôi”
“Thôi, hôm nay em mệt nên đi tắm xong ngủ trước đây”
“...”
Nhìn bóng lưng cô đi khuất hẳn, dì Trương mới tiến tới chỗ hắn nói nhỏ.
“Thiếu gia, chút nữa tôi pha chút sữa cậu mang lên bảo phu nhân uống nhé, mấy hôm nay cô ấy bị nghén nên chẳng ăn uống được gì tử tế cả”
“Bị nghén sao?”
“Phải, cô ấy cứ ăn vào rồi lại nôn hết ra, giờ nhìn cô ấy trông mệt mỏi làm sao”
“Tôi biết rồi, tí nữa phiền dì pha sữa tôi mang lên cho cô ấy nhé”
“Vâng ạ”
Nói rồi dì Trương đi vào phòng bếp chuẩn bị nước để pha sữa, còn hắn nghe xong ăn cũng chẳng ngon gì nữa.
Một lúc sau dì Trương bưng thì trong bếp ra một ly sữa đưa cho hắn, hắn nhận lấy rồi đi một mạch lên phòng. Thấy cô đang nằm đấy, hắn đi lại gọi cô.
“Vợ ơi, dậy uống chút sữa đi”
“Em không uống đâu”
“Uống một tí thôi, không con lại đói”
Nghe vậy cô ngồi dậy, nhìn ly sữa trên tay hắn mà ngao ngán. Suốt mấy hôm nay cô đã uống thứ này thay cơm rồi, thật sự rất ớn, nhưng vì con cô phải cố.
Nhận lấy ly sữa từ tay hắn, cô uống một mạch hết ly sữa sau đó trả lại ly rỗng cho hắn, cứ nghĩ là sẽ được yên ổn ngủ nhưng hắn lại tiếp tục quấy phá cô.
“Vợ ơi, đã mấy hôm nay em không ôm anh ngủ rồi, anh thật sự rất muốn ôm ôm”
“Tên ch.ết bầm nhà anh phiền quá đi thôi”
“Ơ, vợ quát anh à”
Thấy gương mặt rưng rưng nước mắt của hắn, cô lại tiếp tục mềm lòng mà ôm lấy hắn thủ thỉ.
“Xin lỗi, mấy hôm nay em mệt trong người lắm”
Không gian bắt đầu rơi vào tĩnh lặng thì bất chợt hắn lại nói.
“Vợ ơi, hay mình đừng mang thai nữa, nhìn em nghén anh sót”
_________________