Tạ Khinh Phùng nhặt lễ vật lên, nhét vào ngực Quý Tắc Thanh, cảm thấy rất hài lòng, liền đẩy cửa phòng ra. Quý Tắc Thanh hơi do dự, nhỏ giọng nói: “Sư huynh, chúng ta làm vậy Tây Lăng gia chủ sẽ không vui đâu… Hay là ta về phòng mình ngủ?”
Tạ Khinh Phùng lập tức chống một chân lên cửa, không cho mở ra: “Nàng vừa rồi khí thế bức người, vừa vào là chất vấn chúng ta, nếu giờ ngươi lại trở về phòng, chẳng phải càng khiến nàng tin là chúng ta có tư tình sao? Ngươi cứ ở lại đây một đêm, sáng mai chẳng phải càng chứng minh chúng ta thanh thanh bạch bạch sao?”
Quý Tắc Thanh ngập ngừng: “Nhưng mà…”
Tạ Khinh Phùng kéo y ngồi lên giường: “Không nhưng nhị gì hết. Nàng hôm nay quản không nổi chúng ta, về rồi chắc chắn tức đến phát điên, nhưng sau này cũng không thể làm gì được nữa. Đường đến Tuyết Vực còn tận ba tháng, chẳng lẽ ngươi thật sự định để nàng quản đến từng câu chúng ta nói?”
Bình thường khi chỉ có hai người, Quý Tắc Thanh là người nói nhiều, còn Tạ Khinh Phùng lại ít lời. Nếu cứ phải dè dặt, ngay cả nói chuyện cũng bị giám sát, hắn cũng thấy khó chịu. Nghe sư huynh nói vậy, Quý Tắc Thanh cũng không phản bác nữa. Dù sao y cũng cảm thấy chuyện tình cảm nên xuất phát từ nội tâm, nếu cứ bị ép buộc, cấm đoán thì đã đi ngược lại đạo lý làm người.
Vì vậy, y khẽ gật đầu: “Được rồi, vậy đêm nay ở lại với sư huynh một đêm. Sáng mai chúng ta sẽ đến xin lỗi Tây Lăng gia chủ.”
Tạ Khinh Phùng hơi mỉm cười, tự nhiên cởi ngoại y, chỉ mặc một chiếc áo trong mỏng manh rồi trèo lên giường. Hắn vỗ vỗ gối, cười nói: “Tiểu sư đệ, ngươi muốn ngủ bên trong hay bên ngoài?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT