Ăn xong, hai người mỗi người tựa vào vách đá nghỉ ngơi lấy lại sức. Đợi đến khi trời hửng sáng, tinh thần Quý Tắc Thanh đã khôi phục hơn phân nửa, còn Tạ Khinh Phùng thì tinh thần phấn chấn. Nhìn ra xa, không còn thấy vách đá hiểm trở nơi Huyền Nhai, chỉ còn lại những mảnh kiếm gãy dưới chân, Quý Tắc Thanh lại bắt đầu buồn rầu.
Kiếm của y đã gãy, không thể dùng để ngự kiếm bay lên vách núi. Lùi một vạn bước mà nói, cho dù kiếm chưa gãy, thân thể Quý Tắc Thanh lúc này cũng khó duy trì được ngự kiếm phi hành.
Y vuốt nhẹ thanh bội kiếm đã gãy, tiếc nuối nói: “Vốn định sau khi đoạt giải nhất Tiên Thủ Hội sẽ cất giữ nó lại cho tốt. Ai ngờ chúng ta lại kẹt dưới vách núi này mười ngày, giờ muốn đoạt giải nhất thì chắc là không còn kịp nữa rồi.”
Thanh bội kiếm tuy chỉ là hai lượng bạc, không đáng bao nhiêu tiền, nhưng đồng hành cùng nhau đã lâu, cũng có tình cảm khó tránh khỏi tiếc thương.
Tạ Khinh Phùng lại chẳng cho là vậy: “Tiên Thủ Hội còn ba ngày nữa mới kết thúc, vẫn còn kịp.”
Quý Tắc Thanh lắc đầu: “Yêu thú trong bí cảnh số lượng có hạn, mà người tham gia lại nhiều như vậy, nhất định là tranh giành rất kịch liệt, càng về sau càng khó.”
Tạ Khinh Phùng không chút để tâm, cười nói: “Vậy thì có sao đâu, không có yêu thú thì còn có người. Chúng ta cứ đoạt từ bọn họ là được. Sư huynh đảm bảo ngươi một ngày lấy lại hạng nhất.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT