Cửa phòng lại bị Tiết Dật Thanh mạnh mẽ đóng lại, càng khiến mọi chuyện như là đang dấu đầu lòi đuôi
Quý Tắc Thanh luống cuống vội vã bò dậy, trong phòng lúc này giống như một hiện trường bắt gian, Tạ Khinh Phùng ngồi dưới đất vẫn không nhúc nhích, nhìn bề ngoài thì trầm tĩnh, nhưng thực ra trong lòng đã rối loạn từ lâu.
Tạ Khinh Phùng liếc Quý Tắc Thanh một cái sắc lẹm, ánh mắt như mũi dao, khiến Quý Tắc Thanh không khỏi chột dạ lùi lại hai bước, vội vàng cúi đầu, thanh âm có chút lắp bắp: “Sư huynh! Ta... ta không phải cố ý đâu!”
Tình huống suýt chút nữa đã đi đến mức không thể cứu vãn, Tạ Khinh Phùng lo lắng rằng sự việc này sẽ khiến hai người từ nay không thể tiếp tục duy trì mối quan hệ, sắc mặt lạnh lùng chất vấn: “Quý Tắc Thanh, ngươi còn dám nói mình không phải đoạn tụ?”
Quý Tắc Thanh cũng là nam nhân, tự nhiên biết vừa rồi tình huống mạo hiểm đến mức nào, nhớ lại mà vẫn cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra. Nhưng khi bị sư huynh đổ tội như vậy, y lại cảm thấy có chút oan uổng, bèn lên tiếng: “Đây chỉ là phản ứng bình thường của nam nhân thôi, sao lại liên quan đến đoạn tụ gì chứ? Sư huynh ngươi không phải cũng...”
Lời chưa dứt, thấy vẻ mặt của Tạ Khinh Phùng đen lại, Quý Tắc Thanh lập tức im bặt.
Tạ Khinh Phùng cười lạnh, giọng điệu kiên quyết: “Tốt nhất là như vậy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play