Quý Tắc Thanh ôm chăn, ôm gối đứng nơi cửa, ánh mắt ướt át đầy khẩn cầu. Đối diện y, Tạ Khinh Phùng khoanh tay trước ngực, vẻ mặt lạnh như băng, hai người giằng co trong bóng tối, ánh mắt giao nhau, lặng im không nói lời nào.
Một lúc lâu sau, Tạ Khinh Phùng rốt cuộc mở miệng, giọng điệu lãnh đạm: “Ngươi có thời gian đi tìm người khác mượn chăn, lại không có thời gian đi xin người đó ngủ nhờ?”
Quý Tắc Thanh lập tức nghiêm túc đáp: “Ta mới vào Kiếm Tông, với các sư huynh đệ khác đều không quen biết, thật sự không tiện quấy rầy. Huống chi... ta chỉ thân với một mình sư huynh.”
Tạ Khinh Phùng nhíu mày, không hiểu nổi logic xoắn xuýt của đối phương: “Ta với ngươi thân lắm sao?” Như thế nào ngươi mỗi ngày đều tới làm phiền ta?
Vừa dứt lời, hắn liền đưa tay định đóng cửa lại. Ai ngờ Quý Tắc Thanh nhanh như chớp đưa chân chặn cửa, ánh mắt đáng thương nhìn hắn như chú chó nhỏ bị bỏ rơi ngoài trời mưa: “Trong Kiếm Tông, chỉ có mình sư huynh là ta quen biết. Hơn nữa một tháng tới ta còn phải phụ trách hầu hạ sư huynh tắm rửa, nấu ăn, giặt y phục, ngủ gần một chút cũng tiện hơn chứ? Ta thật sự chỉ ngủ dưới đất thôi mà!”
Tạ Khinh Phùng mặt không đổi sắc, lạnh nhạt nói: “Ngươi thấy thuận tiện, ta thì không thấy.”
Dù miệng vẫn cứng rắn, nhưng trong lòng hắn thừa biết tiểu sư đệ này là loại người ba phần mặt dày, bảy phần quấn người. Giờ đây lại như cái con quay cứ xoay vòng ngoài cửa, còn trưng ra dáng vẻ: nếu huynh không cho ta vào, ta liền ngủ luôn ngoài cửa cho huynh xem.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT