Điền Trung Hạc vuốt vuốt chòm râu bạc, thần sắc thản nhiên, cười tủm tỉm đáp: “Lão phu bất quá lo hắn chịu đả kích quá nặng, nhất thời khó mà tiếp thu. Trước nói ‘không động’, sau lại nói ‘có thể trị’, ngược lại dễ khiến người ta tiếp nhận hơn.”
Nghe đến đây, Tạ Khinh Phùng rốt cuộc cũng hiểu vì sao trong Thất Huyền Tông, không ai muốn cùng vị trưởng lão này nói chuyện nhiều lời. Hắn cười khẩy một tiếng, ánh mắt hờ hững:
“Thật không cần thiết phải nói đến mức ấy.”
Lão nhân vẫn như không nghe thấy lời mỉa mai, tay đã bắt đầu thi châm, động tác thuần thục, giữa hàng mày ánh lên tia từ ái kỳ lạ. Sau khi châm xong vài huyệt vị, lão liếc nhìn đôi mắt đen nhánh của Quý Tắc Thanh, lại nắm lấy tay y, khẽ xoay lật xem trong chốc lát, rồi đột nhiên thở dài đầy cảm khái: “Mệnh cách của ngươi… thực sự không bình thường.”
Tạ Khinh Phùng cau mày, cho rằng lão lại sắp nói ra mấy câu cổ quái khó hiểu, không khỏi cười lạnh hỏi: “Trưởng lão chẳng lẽ còn tinh thông đoán mệnh?”
“Rảnh rỗi không có việc gì làm, thuận tiện học chút mà thôi,” Điền Trung Hạc khẽ vuốt chòm râu bạc, ánh mắt thâm sâu đảo qua Quý Tắc Thanh, ngữ điệu vẫn thong dong như thể đang luận trà bình phẩm.
“Tiểu sư đệ của ngươi, đường sinh mệnh kéo dài, nhưng đường tình lại ngắn... Thuở bé mất mẹ, tuổi nhỏ đã nếm qua nhân sinh lạnh ấm, thiếu niên thành danh, dù mệnh nhiều khúc khuỷu, song về sau tất nổi danh thiên hạ. Ngay cả bảy huyền chưởng môn đời nay, so ra cũng kém hắn ba phần.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT