“Sư huynh là đệ nhất.”
Tạ Khinh Phùng không ngờ rằng Quý Tắc Thanh lại phản ứng như vậy, câu trả lời hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn. Hắn trầm mặc trong giây lát, đôi mắt tối dần như thể đang suy nghĩ điều gì, rồi mới mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại đầy ý cười: “Quý Tắc Thanh, ngươi có biết không, những người hay nói những lời như vậy... thường sẽ có một biệt hiệu.”
Quý Tắc Thanh ngước mắt, đôi mắt trong veo không hề né tránh ánh nhìn của Tạ Khinh Phùng, bình tĩnh hỏi lại: “Biệt hiệu gì?”
Tạ Khinh Phùng khẽ nheo mắt, môi nhếch lên một nụ cười nhạt, rồi từ tốn đáp: “Vua nịnh nọt.”
Lúc trước thân là tổng tài, từng được người tâng bốc lên tận mây xanh, Tạ Khinh Phùng sớm đã luyện được bản lĩnh không đổi sắc mặt trước a dua nịnh hót. Thế nhưng phải thừa nhận, ở phương diện “vỗ mông ngựa” này, Quý Tắc Thanh dường như có thiên phú bẩm sinh, phá lệ thành thục.
Quý Tắc Thanh chẳng hề dao động, chỉ cười nhạt: “Ta chẳng qua là ăn ngay nói thật. Nịnh hót sư huynh, với ta có lợi lộc gì đâu?”
Trong màn đêm, hai bóng hình lướt qua sân viện rộng lớn, ánh trăng mờ ảo chiếu xuống mặt đất. Bóng dáng mờ nhạt, hướng về phía cổng Kiếm Tông.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT