Trước nay chưa từng có ai đối xử với y dịu dàng như vậy, từng chút từng chút để tâm tới y.
Nói ra thì thật kỳ lạ ngày trước y không sợ đau cũng chẳng sợ bệnh, vẫn luôn xem nhẹ sống chết, chỉ nghĩ đời người sống không thẹn với lòng là đủ, sinh tử đều do trời định, chết cũng không có gì phải tiếc nuối.
Nhưng nếu có một người luôn ở bên cạnh ngươi, hỏi ngươi có đau không, có mệt không, muốn ôm không, muốn hôn không, ngay cả một vết thương nhỏ cũng dùng bàn tay ấm áp vuốt ve an ủi, dịu dàng hỏi ngươi còn đau không… Thì cho dù là người không biết sợ đau, cũng sẽ nhẹ nhàng nói ra: “Đau.”
Trước đây y chưa từng như vậy. Nhưng từ khi gặp Tạ Khinh Phùng, y đã trở nên làm nũng, làm cao, da mặt dày đến vô pháp vô thiên. Còn len lén mua một đống sách tranh cấm kỵ, hễ có chuyện gì lại rơm rớm nước mắt.
Y trở nên như vậy, đều là tại Tạ Khinh Phùng.
Tạ Khinh Phùng thấy người trong ngực cứ cọ tới cọ lui như cún con, trên mặt lại mang theo chút uể oải không vui, liền chậm rãi dịch xuống, chui vào trong ổ chăn, ghé sát mặt vào mặt Quý Tắc Thanh, hỏi nhỏ: “Sao thế? Ai lại ủy khuất bảo bối nhà ta rồi?”
Quý Tắc Thanh cọ nhẹ vào hắn, lí nhí nói: “Đều tại ngươi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play