Tạ Khinh Phùng ngẩn người. Hắn ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt ngân ngấn nước của Quý Tắc Thanh. Vành mắt hắn đỏ hoe, tựa như chỉ cần một cơn gió nhẹ lướt qua cũng sẽ vỡ òa.
Giọng Quý Tắc Thanh khẽ khàng, nhưng từng chữ như lưỡi dao cứa vào tim: “Ta không muốn trở thành kẻ như Khúc chưởng môn, càng không muốn đi xuất gia làm hòa thượng. Ta chỉ nghĩ… khi thần trí còn tỉnh táo, có thể ở bên sư huynh một chút.”
“Nếu một ngày tâm ma thật sự mất khống chế, ta sẽ tự kết thúc tất cả…”
“Ta không muốn trở thành một kẻ điên… Sư huynh, ta không muốn làm tổn thương người khác… không muốn quên ngươi… càng không muốn làm tổn thương ngươi…”
Lời vừa dứt, nước mắt đã tuôn rơi, từng giọt rơi xuống ngực Tạ Khinh Phùng, nóng rát như kim châm, đau đến tận đáy lòng.
Tạ Khinh Phùng sững sờ trong chốc lát, rồi đưa tay run run chạm nhẹ vào khóe mắt y: “Sao sư huynh lại có thể nghĩ như thế…”
Nhưng Quý Tắc Thanh đã không thể kìm nén nổi nữa. Những cảm xúc bị dồn nén suốt thời gian qua như vỡ bờ. Y cúi đầu, đè lên người Tạ Khinh Phùng, giọng khẽ đến mức gần như thì thầm: “Sư huynh… Trước khi ta chết, có thể hay không… chỉ thích một mình ta? Có thể nào… chỉ cần thương ta một chút thôi? Không cần lâu lắm đâu… Có được không…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play