Tạ Khinh Phùng vội đỡ người dậy, ngồi thẳng thắt lưng, hai tay đặt sau lưng Quý Tắc Thanh, chậm rãi dẫn chân nguyên nhập thể để dò xét thương thế. Nhưng sau một lúc điều tức, hắn lại không phát hiện ra bất kỳ dị thường nào trong động phủ.
Quý Tắc Thanh lau sạch vết máu trên mặt, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như thường: “Không sao đâu. Có thể là do lúc trước tiến giai quá gấp, để lại chút di chứng. Thỉnh thoảng tâm khí bất ổn sẽ như vậy, phun máu xong thì đỡ nhiều rồi.”
Y khẽ nhíu mày, như nghĩ tới điều gì: “Có điều... chuyện chảy máu mũi ban nãy, cũng hơi kỳ lạ.”
Một câu nói nhẹ tênh, như thể chuyện này vốn chẳng đáng bận tâm. Nhưng càng như vậy, Tạ Khinh Phùng lại càng cảm thấy bất an: “Bắt đầu từ khi nào?”
Quý Tắc Thanh trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn thành thật đáp: “... Ba năm trước.”
Từ đêm Tạ Khinh Phùng mất tích ở trụy nhai, y vì phẫn nộ và tự trách quá mức mà tâm mạch hỗn loạn, hôn mê suốt nửa tháng, từ đó liền để lại di chứng.
Y chưa từng đem việc ấy đặt nặng trong lòng, nhưng Tạ Khinh Phùng lại giống như nhớ ra điều gì từ sau khi hắn tỉnh lại, hết lần này đến lần khác cường ép bản thân khóa lại hồn phách, còn tự mình chứng minh trong sạch. Trong lúc ấy, hắn đã quên mất rằng, dù thân thể Quý Tắc Thanh có cường kiện đến đâu, trong tâm lại vẫn có một ma chướng chưa từng được hóa giải...

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play