Vừa nghe câu đó, thân thể Quý Tắc Thanh khẽ cứng đờ, nhưng rất nhanh lại trở về bình thường. Y lặng lẽ mở tay ra, ngón tay hơi run, có lẽ do máu chảy đã lâu, cũng có thể là vì rượu ngấm quá sâu.
Thấy y chịu hợp tác, Tạ Khinh Phùng xoay người đi lấy nước. Nhưng nghĩ đến thân thể làm bằng giấy, dính nước sẽ hỏng, nên hắn đứng loay hoay một hồi lâu mới tìm được cách xử lý, rồi vội vàng quay lại.
Vừa vào phòng, liền thấy Quý Tắc Thanh đã tỉnh, ngồi ngơ ngác trên giường, đôi mắt mở to nhìn về phía trước, thần sắc hoang mang, không rõ là đã tỉnh hẳn hay vẫn còn say.
Tạ Khinh Phùng khẽ gọi: “Duỗi tay.”
Quý Tắc Thanh sững người một chút, rồi chậm rãi đưa tay ra, mặc hắn xử lý. Ánh mắt y không rời khỏi Tạ Khinh Phùng lấy nửa nhịp, giống như một con mèo đen đang chăm chú rình mồi trong bóng tối, khiến người ta không dám sơ ý.
Tạ Khinh Phùng nhẹ nhàng lau sạch máu trong lòng bàn tay và kẽ ngón tay y, sau đó cẩn thận băng bó lại. Thấy Quý Tắc Thanh vẫn nhìn mình không rời, hắn rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Cung chủ nhìn ta như vậy làm gì?”
Quý Tắc Thanh rũ mắt, khẽ mím môi, giọng nhỏ mà đầy ấm ức: “Ngươi vào đây làm gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT