Tạ Khinh Phùng chưa từng nghe qua một yêu cầu nào kỳ quái như vậy. Mới nãy còn vừa đuổi hết thuộc hạ ra khỏi phòng, vậy mà giờ lại đột nhiên gọi hắn vào. Hay là… đổi ý rồi?
Hay phải chăng người giấy kia hóa thân quá mức xinh đẹp, khiến Quý Tắc Thanh càng thích dáng vẻ này hơn cả nguyên bản của hắn?
Tạ Khinh Phùng đáp: “Thuộc hạ không dám.”
“Ngươi không dám?” Quý Tắc Thanh vẫn mân mê hai nửa ngọc bội trong tay, tóc dài rũ xuống mang theo hơi nước. Y nhàn nhạt nói, ánh mắt khó dò– “Vừa rồi còn thề thốt son sắt, giờ bảo làm một chút đã không dám rồi?”
Tạ Khinh Phùng cúi đầu, nói: “Thuộc hạ hèn mọn, sao dám vọng tưởng hầu hạ Cung chủ.”
Quý Tắc Thanh bật cười: “Thế mà ngươi còn nói bò trên giường hai trăm năm cũng cam nguyện. Bổn tọa có nên trị ngươi tội lừa gạt không?”
Tạ Khinh Phùng ngẩng đầu, thấy tóc y ướt đẫm, không nhịn được liền cầm chiếc khăn vải đặt cạnh, đưa tay lau nhẹ vai Quý Tắc Thanh: “Thuộc hạ nguyện lấy công chuộc tội, thay Cung chủ lau tóc.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT