Tạ Khinh Phùng trong lòng nghĩ thật ra có chút may mắn. Ít ra, Quý Tắc Thanh vẫn còn ở đây, vẫn ngoan ngoãn ăn hạt dẻ mà hắn mua. Nhưng lời nói ra khỏi miệng lại không chút khách khí: “Quý Tắc Thanh, ngươi ăn kiểu này, tiền sính lễ cưới lão bà của sư huynh chưa đến ba năm đã bị ngươi ăn sạch rồi!”
Tạ Khinh Phùng tiêu tiền như nước, ra tay là mấy chục lượng bạc, còn túi hạt dẻ kia chẳng qua chưa tới mười văn tiền. Nào phải cứ "muốn ăn thì ăn"? Ai ngờ Quý Tắc Thanh chẳng những không phản bác, ngược lại còn nghiêm túc đáp: “Hết tiền tích lũy để cưới lão bà rồi, thì dùng của ta.”
Tạ Khinh Phùng sững người, hơi bất ngờ. Hắn chậm rãi ngồi dậy, nhướng mày: “Hửm? Tiền tích lũy cưới lão bà của ngươi từ đâu ra?”
“Ta tích cóp.” Quý Tắc Thanh mặt không đổi sắc, bình thản đáp.
Tạ Khinh Phùng nhíu mày: “Tiền sính lễ để cưới lão bà, ngươi định cưới ai?”
Quý Tắc Thanh liếc hắn một cái, giọng nghiêm túc: “Vậy ngươi tiền của huynh tại sao lại để ta dùng?”
Phản đòn sắc bén, không chừa đường lui.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play