Trên mặt sông Chu Ngư Lĩnh hơi nước lượn lờ khắp nơi mang theo sự ẩm ướt đặc trưng của vùng sông nước, tiếng chim hót trong trẻo vang lên bên tai.
Khi ánh mặt trời ló rạng, mặt nước gợn sóng phản chiếu ánh sáng lung linh, trên mặt hồ trong vắt bỗng xuất hiện một dáng người mờ ảo, rồi nhanh chóng tan biến tựa như mũi tên rời dây cung.
Tề Thịnh không ở lại khách điếm quá lâu, sáng sớm y đã thúc ngựa hướng về Triệu Long Tự. Có lẽ trong lòng tràn đầy mong đợi nên không cảm thấy đường xá xa xôi.
Y đi qua một cánh rừng rậm rạp, vượt qua một cây cầu nhỏ, tiếng vó ngựa vang vọng không dứt bên tai.
Cho đến khi mặt trời đã lên cao, Tề Thịnh ghìm cương ngựa, khẽ hô: “Hu ——”
Tấm biển của ngôi chùa hiện ra trong ánh nắng vàng nhạt.
Tề Thịnh nhanh chóng xuống ngựa, tùy tay buộc dây cương vào gốc cây gần nhất, sau đó ngẩng đầu nhìn quanh.
Triệu Long Tự nằm lặng lẽ trên ngọn núi hoang, tách biệt khỏi sự ồn ào náo động.
Những người tìm đến đây phần lớn mang theo nỗi lòng trĩu nặng, bọn họ băng qua con đường núi tĩnh lặng, cuối cùng quỳ gối trước tượng Phật thành kính cầu nguyện.
Hôm nay, ngôi chùa dường như yên tĩnh hơn thường ngày.
Tề Thịnh khẽ nhíu mày, ánh mắt thoáng hiện vẻ nghi hoặc.
“Sàn sạt ——”
Tiếng lá cây xào xạc vang lên.
Nhìn về phía âm thanh, y thấy một vị hòa thượng đang quét lá trước cổng chùa, đối phương chậm rãi gom những cành khô lá úa vào với nhau.
Tề Thịnh vừa định bước tới, chợt khựng lại.
Nhớ đến câu "thành tâm thì linh" không rõ thực hư kia, y lặng lẽ bỏ nón trên đầu xuống, đặt ngược lên đầu của Tạp Vân.
Tạp Vân phẫn nộ hừ một tiếng, dùng móng cào lên mặt đất.
Tâm trí Tề Thịnh bận rộn nghĩ về nhân duyên không rảnh để ý đến, chậm rãi bước tới trước cổng, cân nhắc rồi mở lời.
"Đại sư, hôm nay có thể vào chùa được không?"
Vị hòa thượng đang quét lá quay lưng về phía y đầu tiên đặt cây chổi xuống trước, sau đó xoay người chắp tay trước ngực, giọng nhẹ nhàng hỏi.
"Thí chủ hôm nay đến vì điều gì?"
Tề Thịnh không hiểu sao cảm thấy căng thẳng, y hắng giọng bắt chước dáng vẻ chắp tay trước ngực của vị hòa thượng kia, khẽ cúi người.
"Tại hạ... đến cầu nhân duyên."
Vị hòa thượng thấy vành tai y đỏ bừng, mỉm cười nói: "Xem ra thí chủ đã gặp được người trong lòng."
Tề Thịnh không che giấu, bật cười sảng khoái, mặt mày sáng ngời đầy tự tin: "Đại sư thật tinh mắt."
"Thí chủ quá khen." Giọng của vị hòa thượng ôn hòa, nhưng lại đột ngột chuyển đề tài: "Đến đây là duyên, hiện tại bần tăng có một điều trăn trở trong lòng, không biết thí chủ có thể chỉ điểm một chút không?"
Tề Thịnh mơ hồ cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng vẫn cung kính đáp: "Đại sư khách sáo rồi... Tại hạ nhất định sẽ cố gắng hết sức."
"Thí chủ nghĩ thế nào là nhân duyên?"
Tề Thịnh nghe vậy sững sờ, hàng lông mày anh khí cau lại.
Nhân duyên là gì?
Vốn là cây vạn tuế nở hoa Tề Thịnh đứng đó trầm tư hồi lâu, cuối cùng mới chậm rãi nói.
"Lời của tại hạ vụng về nhưng có lẽ là cùng người trong lòng kết nên một mối lương duyên."
Vị hòa thượng kia gật đầu: "Vậy thí chủ cho rằng thế nào là lương duyên?"
Trong lòng Tề Thịnh bối rối, thân hình cao lớn hiện ra vài phần lúng túng.
Y không biết thế nào là lương duyên, chỉ là khi nghe câu hỏi đó trong đầu thoáng hiện lên đôi mắt lạnh lùng kiêu ngạo. Lập tức gương mặt y đỏ bừng.
Ai mà ngờ được Tề Tông Chủ thành danh khi còn trẻ hiếm khi bẽ mặt lại liên tiếp gặp khó khăn trên con đường cầu nhân duyên chứ.
"Điều này... có lẽ là mối duyên mà ta đã nhận định?" Y hắng giọng nói.
"Dù đó là nghiệt duyên?"
Vị hòa thượng bất ngờ hỏi.
Tề Thịnh sững người, từ từ ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt ôn hòa của vị hòa thượng.
Trong khoảnh khắc đó, âm thanh cọ xát của lá cây đột ngột dừng lại.
Kể từ khi bước vào nơi này, một luồng khí tức kỳ lạ quẩn quanh trong sự yên lặng càng lúc càng rõ rệt.
Cánh cửa sau lưng vị hòa thượng khép chặt.
Tất cả những điều này tựa như một lời từ chối không lời.
Tề Thịnh không trả lời câu hỏi của hòa thượng, sự lúng túng trên người y lặng lẽ biến mất, y khẽ cười mở miệng hỏi lại.
"Đại sư cho rằng, thế nào là nghiệt duyên?"
Vị hòa thượng cúi người với y: "Đương nhiên là không nên dính dáng đến nhân quả."
"..."
Tề Thịnh vô thức vuốt nhẹ thanh kiếm bên hông mình, cúi đầu trầm ngâm hồi lâu.
Vị hòa thượng thấy y không nói, trong mắt thoáng qua hiểu rõ, hơi lắc đầu rồi định quay người rời đi.
Nhưng ngay lúc vị hòa thượng xoay người, Tề Thịnh bỗng mở miệng.
"Nếu là nhân quả do chính tay ta gieo, cho dù kết ra là quả đắng, ta cũng phải tận mắt chứng kiến mới cam lòng."
Vị hòa thượng sửng sốt, quay lại nhìn y.
Ánh mắt Tề Thịnh không chút do dự hay cân nhắc, chỉ còn lại thấu hiểu trong độ mắt.
"Đại sư, trước đây ta từng tự tay trồng một gốc cây tử đằng. Chỉ tiếc là khi còn trẻ không thể kiên nhẫn chăm sóc nên cuối cùng cũng không chờ được ngày nó nở hoa, chuyện này không phải là lỗi của cây tử đằng."
"Dù rằng thế nhân luôn né tránh nghiệt duyên..."
Tề Thịnh dừng lại một chút: "Nhưng ít nhất đối với ta mà nói, khi bắt đầu trồng gốc cây tử đằng ấy, ta không chỉ yêu thích nó khi hoa nở một mùa, mà còn là vẻ đẹp bốn mùa của nó."
"Cái gọi là nghiệt duyên, chẳng qua chỉ là một tiếng thở dài khi kỳ vọng không thành. Làm sao có thể xuất hiện ngay từ bắt đầu." Giọng Tề Thịnh bình thản: "Đại sư, trên đời này chỉ có người tạo nghiệt, chứ không có duyên tạo nghiệt."
Vị hòa thượng kia đứng trên bậc thềm, rũ mắt nhìn Tề Thịnh.
Khi ánh mắt giao nhau, Tề Thịnh chợt thấy hoảng hốt.
Tim đập nhanh tựa như xuyên qua làn sương mù dày đặc, thấy được dãy núi cổ xưa và dòng sông xa xăm.
"Là bần tăng ngu muội."
Đúng lúc này, vị hòa thượng lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của y.
Chỉ thấy đối phương hơi nghiêng người, đẩy cánh cửa vốn khép chặt ra: "Nguyện thí chủ có thể thấy ngày hoa nở."
Tề Thịnh tạm gác lại suy nghĩ, chắp tay hành lễ: "Đa tạ."
Y từ biệt vị hòa thượng, chậm rãi bước qua ngưỡng cửa, hương khói lập tức ập vào mặt mang lại cảm giác an tâm đôi phần.
Ngôi chùa này quả thực có điều kỳ bí, lớn hơn so với những gì y tưởng tượng, cũng không phải hoang vắng không một bóng người. Chỉ là hôm nay tình cờ yên tĩnh, có vài ba người qua lại, thanh tịnh hơn thường ngày một chút.
Những người khác quỳ trên khác phần lớn đều còng lưng, dù nhìn qua tuổi còn trẻ, nhưng đã bị bệnh tật đè nặng khiến sống lưng cong oằn. Ánh mắt họ hoang mang mê muội, cố gắng dập đầu xuống đất, miệng lẩm bẩm những lời không rõ là đang cầu xin ai xóa đi tai kiếp.
Tề Thịnh đứng theo hàng người đang chờ xin xăm, lưng vốn thẳng tắp bất giác cũng thả lỏng, đôi môi khẽ mím lại.
"Thí chủ đến đây vì điều gì?"
Đúng lúc đó, một giọng nói trầm thấp vang lên phía sau.
Tề Thịnh lập tức quay đầu, đập vào mắt y là một vị hòa thượng với nét mặt hiền từ, y không dám chậm trễ chắp tay nói: "Tại hạ đến để cầu nhân duyên."
"Nhân duyên..."
Trong mắt vị hòa thượng thoáng hiện ý cười, giọng điệu như cảm thán, nhưng ngẫm kỹ hơn lại giống như sự buông bỏ.
"Bần tăng pháp hiệu Quy Tự." Ông hướng về phía Tề Thịnh nói: "Thí chủ, mời đi theo bần tăng."
Nói xong, vị hòa thượng quay người bước đi.
Quy Tự?
Hậu nhân của vị cao tăng nổi danh trăm năm trước sao?
Tề Thịnh đứng tại chỗ ngẩn ra một lát, rồi vội vàng đuổi theo.
Dù trong lòng dấy lên nghi hoặc, y vẫn không mở lời hỏi chỉ dùng ánh mắt quan sát xung quanh.
Hai người đi qua một rừng trúc tĩnh mịch, ao nhỏ lấp lánh ánh nước, tiếng ồn ào dần tan biến chỉ còn lại sự tĩnh lặng.
Tề Thịnh cùng Quy Tự đi qua cầu vòm, bước vào một đại điện khác không khác gì nơi vừa nãy.
Có lẽ vì hiếm người ghé thăm nên không khí khá lạnh lẽo.
"Quy Tự đại sư." Tề Thịnh dừng bước, giọng nói khiêm tốn: "Không biết đại sư có gì chỉ giáo?"
"Vừa rồi nghe đệ tử trong chùa nhắc đến, nói đã gặp được một vị hiệp sĩ sáng suốt như ngọn lửa." Quy Tự vuốt chuỗi tràng hạt trong tay: "Bần tăng tin vào duyên, liền muốn đến gặp thử."
Ông vừa nói vừa cung kính thắp ba nén hương, sau đó nhìn về phía ống xăm trên bàn thờ.
"Điều thí chủ tìm kiếm, nằm ở đây."
Tề Thịnh nhìn chằm chằm vào ống xăm, trước tiên cung kính vái ba lần, sau đó cẩn thận lấy khăn tay từ trong ngực áo ra, lau sạch ngón tay một lượt.
Rồi y bước lên một bước.
Tề Thịnh dừng lại một chút, lại thành tâm cúi lạy ba lần.
Trong mắt Quy Tự thoáng hiện vẻ hài hước, nhưng ông chỉ mỉm cười mà không nói gì.
Trong đầu Tề Thịnh chợt lóe lên đôi mắt mà mình ngày đêm nhớ mong, ngay lập tức khiến vành tai đỏ ửng.
Hai tay y nâng ống xăm lên, nhắm mắt lại, thầm cầu nguyện trong lòng.
Không biết sau này liệu có thể gặp lại?
"Sàn sạt—"
Tề Thịnh lắc nhẹ ống xăm.
Một lúc sau.
"Sàn sạt sàn sạt—"
Tề Thịnh chậm rãi giảm nhịp: "..."
Phật Tổ... lẽ nào người cũng đang do dự ư?
Đến khi cổ tay hơi mỏi, Tề Thịnh cuối cùng cũng dừng lại, y mở mắt nhìn vào ống xăm, vẫn không thấy một thẻ nào rơi xuống, rồi quay sang nhìn Quy Tự đang im lặng bên cạnh.
"... Đại sư, đây là ý gì?"
Quy Tự không đổi sắc mặt: "Có lẽ thí chủ giữ lực quá nhiều, không cần quá gò bó đâu."
Tề Thịnh gật đầu, lại thành tâm chuẩn bị, nâng tay.
"Cạch—"
Bảy tám thẻ xăm lập tức rơi đầy xuống đất.
Tề Thịnh: "..."
Quy Tự: "..."
Trong không khí tĩnh lặng kỳ lạ.
Tề Thịnh chú ý tới cái gì, cực kỳ chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt từng thẻ xăm rơi trên mặt đất.
Mỗi lần nhìn, y lại trầm mặc thêm một chút.
Xăm cực xấu.
Xăm xấu.
Xăm cực xấu...
Tổng cộng bảy thẻ, tất cả đều là xăm xấu.
Tề Thịnh bật cười vì tức, cầm một nắm thẻ xăm trong tay, cúi đầu không nói.
"Thí chủ..."
Quy Tự vừa định mở lời thì bị cắt ngang.
"Đại sư." Tề Thịnh đột nhiên nở nụ cười, ánh mắt giấu không nổi sự kiêu ngạo bẩm sinh đã có, trong giọng nói dường như có những tia lửa bắn ra.
Y từ tốn đứng dậy: "Hôm nay tại hạ đến để cầu duyên, không phải để cầu một mối lương duyên thuận lợi."
"Tại hạ chỉ cầu được gặp gỡ, còn về mấy thẻ xăm này..." Tề Thịnh nâng tay, bẻ gãy thẻ xăm, để chúng rơi xuống đất.
"Xăm tốt hay xăm xấu cũng vậy, phật Tổ đã ban điềm báo, thì chuyện sau này ra sao đều là hậu quả tại hạ tự gánh chịu."
"Hôm nay đã có chỗ mạo phạm, xin đại sư thứ lỗi."
Nói rồi y vén áo quỳ xuống, cung kính dập đầu ba lần.
Ngoài việc vừa bẻ gãy mấy thẻ xăm trong cơn tức giận ra.
Mọi thứ đều khiêm tốn không diễm nịnh, đúng lễ nghĩa.
Ánh mắt Quy Tự thoáng động: "Xem ra trong lòng thí chủ sớm đã có quyết định."
Tề Thịnh đứng dậy, phủi bụi trên người đi, nghe vậy hừ một tiếng: "Đại sư chắc hẳn đã sớm đoán được."
Quy Tự khựng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy ánh mắt Tề Thịnh nhàn nhạt, giọng nói mang chút mỉa mai: "Vị hòa thượng ở trước cửa khuyên nhưng không cản ta, Quy Tự đại sư dẫn đường nhưng không độ."
Tựa như đã sớm biết có khách từ phương xa đến, vậy nên không quản gian lao đặc biệt bày ra vở kịch này không rõ là muốn khuyên lui hay đẩy tới.
"Nơi này không người hỏi thăm, ngược lại lại sạch sẽ bất ngờ." Tề Thịnh tiện tay lướt qua cây cột gỗ bóng loáng, để lại một dấu vết mờ nhạt.
Y cười nhạt không thành tiếng, rồi dứt khoát không lưu luyến, chắp tay hướng Quy Tự một cái rồi sau đó xoay người rời đi.
"Núi cao sông dài, đại sư, có duyên gặp lại."
Giọng nói kéo dài, vang vọng trong khung cảnh tĩnh lặng ở cổng chùa.
—— Cái quái gì mà thành tâm thì linh chứ.
Quy Tự chắp tay trước ngực thần sắc hơi sững lại, mãi đến khi bóng lưng Tề Thịnh khuất xa, ông mới chậm rãi xoay người, ngẩng đầu nhìn tượng Phật.
Sau đó, ông thở dài bất lực, khẽ lẩm bẩm:
“ Có duyên …. gặp lại.”