Trên núi Lỗ tràn ngập linh khí nơi này là nơi lý tưởng cho việc tu hành. Sương mù bao phủ đỉnh núi, nhẹ nhàng trôi xuống, cuối cùng hòa vào khu vực của Kiếm Tông.
Kiếm Tông vững vàng giữ vị trí đứng đầu trong ba tông môn lớn giang hồ, uy danh của Tông chủ lan xa, không thể coi thường, nhưng nội bộ thực ra cũng không khác biệt quá nhiều so với các tông môn thông thường khác.
Người ta thường nói, nhà nào cũng có chuyện khó nói.
Một câu bạch thoại* giản dị mà đầy ý nghĩa.
[Bạch thoại: Bạch thoại là thuật từ đề cập đến các dạng văn viết tiếng Trung dựa trên các phương ngôn (tiếng địa phương) khác nhau được nói trên khắp Trung Quốc, khác với văn ngôn là dạng văn viết tiêu chuẩn được sử dụng xuyên suốt cho tới đầu thế kỷ 20 - Trích Wikipedia]
Tại Xích Lăng Cư, trong đình viện của Tông chủ Kiếm Tông.
Rầm—
Trong phòng bỗng vang lên một tiếng động lớn.
Con mèo đen tên Ô Vũ vốn đang chạy nhảy khắp viện đột nhiên đôi tai lông xù ép sát xuống hai bên, vèo một cái trốn sau lưng vị đệ tử đứng trước cửa, miệng kêu lên vài tiếng, đôi mắt đen láy tràn đầy vẻ lo lắng pha chút chột dạ.
Vị đệ tử chờ ở ngoài cũng giật mình, cúi xuống nhanh chóng dỗ dành thú cưng yêu quý của Tông chủ, sau đó vội vàng bước vào phòng.
“Sư huynh!”
Chàng ta chỉ thấy sư huynh đang đứng trước bàn từ từ ngẩng mặt lên, khuôn mặt méo mó, nghiến răng nghiến lợi.
“Sư... Sư huynh... Sư phụ đâu rồi?”
Trong lòng vị đệ tử kia chợt lạnh, bước chân cũng theo đó ngừng lại.
“Sư phụ…”
Ngư Linh Việt nắm chặt tờ giấy, tay hơi run, hít sâu một hơi rồi nói: “Sư phụ lại giao Tông môn cho chúng ta, trốn đi hưởng lạc rồi!”
Khóe miệng vị đệ tử kia co giật một chút, lén liếc qua tờ giấy, trên đó viết:
—— Vi sư đi trước một bước, đừng nhớ mong.
“...”
Đây thậm chí còn là tờ giấy để lại khi trốn đi lần trước, đã bị vò đến nhàu nát.
Vị đệ tử kia mấp máy môi, không biết nên an ủi thế nào. Sau một lúc im lặng, chàng ta bước đến bên Ngư Linh Việt, vỗ vai sư huynh cố gắng khuyên bảo:
“Sư huynh đừng nổi giận... Huynh xem, các tông môn khác đều đã có chủ mẫu, chỉ có sư phụ là còn lẻ loi. Đi ra ngoài nhiều một chút cũng không phải chuyện xấu.”
Thấy sư huynh không nói gì, chàng ta cẩn thận nhìn quanh, rồi hạ giọng ghé sát tai nói:
“Hơn nữa, chẳng phải không lâu trước đây Ảnh Tông đã chế nhạo Kiếm Tông chúng ta trong vòng mười dặm không tìm được nổi một đôi uyên ương hay sao, chi bằng từ bỏ kiếm đạo mà chuyển sang tu vô tình đạo... Huynh nghe xem, lời của họ nói có lý không?”
— Cũng có lý thật.
“…Thôi được rồi.”
Ngư Linh Việt cau mày, ngửa đầu thở dài một hơi rồi vô lực ngồi xuống ghế gỗ: “Sư đệ nói đúng.”
Hy vọng lần này sư phụ đi một người, về hai người.
Đừng cứ mãi cô đơn lẻ loi như vậy nữa.
—
Tại Bắc Kỳ Minh Tư, nơi sản sinh “Vu thuật” ở Miêu Cương.
Khác với đám người Đông Kỳ suốt ngày khoe khoang về cổ trùng, Bắc Kỳ dù cũng nhiệt tình nhưng phần lớn lại hành sự điềm tĩnh hơn.
Họ thường hành động một mình, hành tung bất định, kín tiếng lại cẩn thận.
Tề Thịnh đội nón trúc, mặc bộ y phục bó sát màu đen, thân hình uyển chuyển làm nổi bật dáng người cao gầy cân đối, vai rộng eo hẹp.
Y không cố ý che giấu thân phận, nhưng cũng không muốn quá phô trương khi ra ngoài, chỉ đơn giản cải trang để tránh rắc rối không cần thiết.
Trên đường đi ngang qua Miêu Cương, Tề Thịnh dự định ghé qua Đông Kỳ để thăm Khinh Việt và Nhạn Quy.
Bên tai loáng thoáng vang lên vài lời trò chuyện bị cố ý đè thấp giọng.
Ban đầu y không chú ý cho lắm, cho đến khi nghe được một từ khóa quan trọng, y chậm rãi dừng bước, giả vờ xem xét mấy món đồ cổ trên sạp.
“Ngươi đã nghe về chuyện lạ gần đây của Trì gia chưa?”
“Cũng có nghe qua. Đúng là cổ quái, chẳng trách lại bị gọi là hậu duệ của tà đạo!”
“Xùy, buồn cười thật, huynh đài ở Bắc Kỳ mà lại nói chuyện tà đạo, không sợ làm trò cười cho thiên hạ à?”
Ở góc chợ, một sạp xem bói đơn sơ dần thu hút một nhóm người tụ tập.
Tề Thịnh nhướng mày, không để lộ cảm xúc mà bước đến gần phía đó.
“Chư vị vẫn nên cẩn thận lời nói thì hơn. Bắc Kỳ mang họ gì, chắc chẳng cần lão phu nhắc nhở.” Lão thầy bói mù ho nhẹ hai tiếng, thong thả cất lời.
Lời vừa dứt, mọi người vì kiêng kị mà im lặng một lát, cho đến khi một người yếu ớt lên tiếng:
“Ta nói này, chư vị đang úp úp mở mở chuyện gì thế? Chẳng lẽ Trì gia lại xảy ra chuyện tà môn nào sao?”
“Vừa nhìn là biết ngươi là người xứ khác đến.” Một bà lão gầy gò, khuôn mặt khô đét đến đáng sợ, ngẩng đầu lên cười. Bà vừa lục lọi mấy bình lọ trong tay, vừa nói: “Trì gia ở Bắc Kỳ như trái gió trở trời. Nếu sơ ý một chút, cái giá phải trả chính là mất mạng, đến xương cốt cũng chẳng còn.”
Bà lão nở một nụ cười kỳ dị, đôi mắt bỗng dưng trắng dã, giọng nói khàn đặc, thô ráp, toát lên vẻ âm u đáng sợ: “Trì gia mang sát khí nặng nề, từ trước đến nay đèn nến trong nhà không bao giờ tắt suốt ngày đêm. Thế mà không lâu trước đây bọn họ đã ba ngày không thắp đèn, ban đêm tối đen như mực, đại trạch vốn rộng lớn lại lặng ngắt như tờ, cả trăm người trong chủ trạch Trì gia cũng đóng chặt cửa không ra ngoài.”
Trì gia ở Bắc Kỳ có vị thế tương đương với Thôn Vân Các ở Miêu Cương, huống hồ còn là thế gia đã vững vàng trên giang hồ suốt trăm năm. Quy định “ánh nến không tắt” của họ thực sự đã truyền qua nhiều đời.
Vậy mà cả trăm người, suốt ba ngày đều đóng cửa không bước chân ra ngoài.
Thật sự quái dị.
Tề Thịnh không để lộ cảm xúc mà khéo léo che thanh kiếm bên hông, cố ý hạ thấp giọng, làm giọng mình khàn thô: “Mọi người kể chuyện thật huyền bí. Lỡ đâu nhà bọn họ cố ý làm vậy để tu luyện công pháp nào đó thì sao?”
Lời vừa nói ra, lập tức có người cười lạnh một tiếng.
“Dạo này người xứ khác đến Bắc Kỳ thật sự không ít.”
Người đàn ông để trần nửa thân trên, ánh mắt cao ngạo liếc Tề Thịnh một cái, nói: “Trì gia từ mấy tháng trước đã có dấu hiệu bất thường, chuyện kì quái liên tục xảy ra, chỉ là bọn họ cố tình giấu giếm thôi. Trừ người Bắc Kỳ, thế giới bên ngoài đương nhiên không thể nào biết được.”
Tề Thịnh hỏi: “Chuyện kỳ quái?”
“Đúng vậy.” Người đàn ông thấy y tỏ ra khiêm tốn, giọng điệu cũng dịu lại: “Trước đây không lâu, gia chủ Trì gia không hiểu sao bị công pháp phản phệ, suýt nữa thì tẩu hỏa nhập ma, không chỉ bị tổn hại nguyên khí nghiêm trọng mà còn sinh ra chứng rối loạn tâm thần, cả ngày u mê, lờ đờ.”
“Cũng may Trì gia đông người tài, nên tình hình nhanh chóng được kiểm soát.”
“Nhưng từ sau chuyện đó, Trì gia vốn bình yên suốt trăm năm nay lại bắt đầu rối loạn.”
Lúc này, thầy bói mù từ đầu đến giờ vẫn im lặng bỗng ngẩng đầu lên, giọng nói rất khẽ:
“Mượn vận khí của người khác vốn là điều tối kỵ.”
Những người xung quanh đồng loạt xôn xao trước những hiện tượng lạ của Trì gia, tiếng bàn tán ồn ào lấn át lời nói nhỏ của thầy bói mù.
Chỉ có Tề Thịnh đứng gần nhất là khẽ nhíu mày.
Y mơ hồ cảm thấy lời của lão thầy bói có ẩn ý, định hỏi thêm thì đối phương đã ngâm nga một khúc nhạc kỳ quái, thu lại lá cờ rách nát rồi loạng choạng quay người rời đi.
Ánh mắt Tề Thịnh lướt qua đám đông dần tụ tập, đành phải nuốt câu hỏi trở vào.
Những người xung quanh thì bàn tán không ngớt, nhưng chẳng có manh mối nào hữu ích. Thấy vậy, y mất hứng, xoay người hướng về phía một quán trọ gần đó.
Nếu Trì gia rối loạn, Thôn Vân Các tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn...
Ong——
Khi Tề Thịnh đang suy nghĩ miên man, vừa rẽ qua con hẻm bước vào khu phố náo nhiệt thì bất ngờ va phải thứ gì đó. Xích Lăng kiếm và "Song Sinh Linh" treo ở hông va chạm, phát ra âm thanh ong ong chói tai.
Y theo phản xạ mở miệng: “Xin lỗi.”
“Ừ.”
Một giọng nói lạnh nhạt nhưng mang nét cao quý truyền vào tai y, bất giác khiến tim y nhảy lên một nhịp.
Tề Thịnh ngẩng đầu, lập tức đứng sững tại chỗ.
Đập vào mắt y là một màu đỏ rực, đỏ đến mức làm nổi bật làn da trắng như ngọc.
Người con gái trước mặt có mái tóc đen như thác nước, đôi mắt tựa tranh vẽ, dù đeo khăn che mặt nhưng vẫn không thể giấu đi được sự kiêu ngạo trong đôi mắt pha lê của nàng. Giữa chân mày điểm một nốt chu sa đỏ, bên hông cài một nhành đào xuân.
Tề tông chủ nổi danh từ khi còn trẻ, là đệ nhất kiếm khách của Kiếm Môn, vốn quen nhìn sóng to gió lớn, nhưng giờ phút này, khuôn mặt tuấn tú dưới vành nón tre khẽ đỏ lên, y bối rối đến mức không biết phải làm gì.
Tề Thịnh đã từng gặp không ít mỹ nhân, nhưng phần lớn đều không sánh bằng Khinh Việt.
Còn Tả thiếu chủ tính tình thì quái gở, đôi mắt luôn ẩn chứa sát khí.
Nhưng đôi mắt của nữ tử áo đỏ này lại trong sáng lạ thường, sắc màu nhạt tựa mực nước, không dính chút bụi trần.
Tim Tề Thịnh đập mỗi lúc một nhanh, âm thanh huyên náo bên tai dần hóa thành tiếng vù vù cảnh báo.
Nếu như đôi mắt này không hờ hững, mà ánh lên một chút ý cười, chắc hẳn...
Y bất chợt thất thần.
Cho đến khi “tiên tử” trước mặt khẽ nhíu mày, lách qua người y rời đi, Tề Thịnh mới bừng tỉnh.
Y vô thức nắm lấy cổ tay đối phương, cảm giác lành lạnh như hàn ngọc.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Tề Thịnh như bị bỏng lập tức rụt tay lại, bối rối đến mức không biết phải đặt tay chân vào đâu.
Trì Châu Độ lạnh nhạt nhìn y.
Cơ thể này là do tinh huyết luyện thành, ngoài dáng vẻ nữ tính và khuôn mặt có phần mềm mại này cũng không khác gì cơ thể thật của hắn.
Con rối sống trăm năm không hỏng, bề ngoài không khác gì người thường. Suốt nghìn năm qua, ngoài hắn ra, không ai có thể luyện thành công được thứ này.
Hắn không lo đối phương nhận ra nhìn ra cái gì bất thường, chỉ là...
Trì Châu Độ chăm chú nhìn người trước mặt đang ngượng ngùng rõ ràng, im lặng một lúc rồi cuối cùng cũng mở miệng:
“Chuyện gì?”
Giọng nói lạnh lẽo khiến Tề Thịnh có chút tê dại ở tai. Y lắp bắp nói, nhưng không thể ghép nổi một câu hoàn chỉnh.
“Ta... không... Mới vừa rồi... Tại hạ thất lễ.”
—— Rõ ràng, y đang rất căng thẳng.
Ánh mắt Trì Châu Độ hơi động, không hiểu vì sao đối phương lại như vậy, nhưng cũng chẳng muốn tìm hiểu sâu, vì thế liền thu hồi ánh nhìn, khẽ gật đầu rồi quay người rời đi.
Hương đào nhàn nhạt cuốn theo gió lướt qua chóp mũi.
Không giống như hương thơm ngọt ngào của ngày xuân, mà giống hương gỗ lạnh dính chút gió tuyết.
Tề Thịnh cúi đầu khẽ ngửi, đứng tại chỗ thật lâu.
Cho đến khi vô thức đưa tay chạm vào phần cổ nóng hổi dưới nón tre, y mới giật mình tỉnh táo lại.
Y lập tức ngẩng đầu nhìn quanh, định đuổi theo, nhưng bóng dáng người kia đã sớm biến mất khỏi tầm mắt.
Tề tông chủ thất vọng tựa lưng vào tường, ngẩng đầu nhìn trời mà buông lời than thở.
“Ông trời thật bất công.”
“Nếu thật sự có nhân duyên, sao không buộc chặt sợi dây lại một chút chứ?”
[Tác giả có lời muốn nói]
Lưu ý quan trọng: Dòng thời gian trong truyện này có chút khác biệt so với 《 Miêu Cương Khách》.
Một vài lưu ý trước khi đọc:
Tuyến tình cảm phát triển khá hỗn loạn (?).
(Một người hơn 300 tuổi nhưng không hiểu gì về tình yêu, người kia thì từ bé đến giờ chưa từng yêu ai).
Tề Thịnh ban đầu "trúng tiếng sét ái tình" với phiên bản nữ của đối phương (chủ yếu là do đôi mắt). (。•̀ᴗ-)✧
Quá trình yêu đương đầy trắc trở, vì cả hai đều rất ngốc trong chuyện tình cảm, nên có lẽ sẽ là một kiểu: anh đuổi, anh bỏ đi, em hối hận; em theo đuổi, em bỏ đi, anh lại hối hận.
Đây là câu chuyện về hai người “ngốc trong tình yêu” học cách trân trọng, tin tưởng và yêu thương nhau, hy vọng mọi người thông cảm!
Những ai có tư tưởng quá khắt khe xin đừng đọc~ (thật sự đó).
Cuối cùng...
Dù không thích, cũng xin đừng trách mắng tác giả nha~ <(`^´)>.