Trọng Diệp nghe thấy tiếng động rất nhỏ, sột soạt, như tiếng vật gì đó sắc nhọn gõ vào song sắt.

Tuy âm thanh đó không lớn, nhưng vẫn vang lên đứt quãng, cứ thế kéo cậu ra khỏi giấc ngủ sâu. Ý thức còn rất mơ hồ, Trọng Diệp trở mình, bịt tai lại, cũng không muốn tìm hiểu xem âm thanh phát ra từ đâu, chỉ muốn ngủ tiếp.

Từ khi đến nơi giống như là hành tinh khác này, Trọng Diệp liền trở nên rất dễ buồn ngủ. Có thể là cơ chế bảo vệ tự phát của cơ thể đang hoạt động, điều chỉnh cơ thể từng chút một trong giấc ngủ để thích nghi với môi trường xa lạ này.

Trọng Diệp có thể cảm nhận được những thay đổi vi diệu đó.

Cậu đến nơi này mới chỉ ba ngày. Ba ngày trước, cậu vẫn thường cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, tay chân bủn rủn, ban đầu thậm chí còn không đứng dậy nổi. Bây giờ thì hoàn toàn khác, sau khi thích nghi với hoàn cảnh, cậu đã có thể cử động tự nhiên.

Chỉ có thể nói, khả năng thích ứng của con người là vô cùng mạnh mẽ.

Đổi lại, mấy ngày nay trung bình mỗi ngày cậu đều phải ngủ hơn mười tiếng, nếu không sẽ không tỉnh táo nổi. Nhưng hiện tại rõ ràng có kẻ không muốn để cậu ngủ tiếp, cứ cố chấp tạo ra tiếng động, muốn đánh thức cậu.

Không, chính xác thì không phải "có người", mà hẳn là có thú Kate mới đúng.

Nó chặn ở cửa lồng, giương ra một móng vuốt sắc nhọn, leng keng gõ vào song sắt cửa lồng. Âm thanh tuy không lớn, lại gây khó chịu một cách khó hiểu.

Sóng âm vô hình khuếch tán trong không khí, chiêu này trước đây luôn hiệu quả.

Nhưng nó không ngờ, cái đứa mới đến trông yếu đuối mềm mại kia lại dường như không chịu ảnh hưởng gì nhiều, chỉ mềm giọng lẩm bẩm vài tiếng rồi trở mình, bịt tai lại ngủ tiếp.

Thú Kate sững sờ một chút. Nếu nó nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên cái đứa mới đến kia lên tiếng sau khi tới đây đúng không?

Nói thật, giọng của cái tên nhóc mới đến này thực ra khá dễ nghe, không hiểu sao lại khiến nó nghĩ tới món phô mai mềm xốp ngọt ngào nấu chảy.

Thú Kate bất giác vươn lưỡi liếm môi. Từ sau khi nó tăng cân, Cát Song không còn cho nó ăn món ăn vặt nhiều calo này nữa.

Nó nhớ lại hương vị tuyệt vời của phô mai, ánh mắt nhìn Trọng Diệp bất giác dịu đi rất nhiều… Khoan đã!

Thú Kate lắc lắc đầu, sao nó có thể dễ dàng bị tên nhóc mới đến này mê hoặc chứ! Hắn đã chiếm mất tấm thảm nó yêu thích nhất và cả đồ chơi chuẩn bị riêng cho nó mà!

Nó hậm hực trừng mắt, thấy hơi thở của Trọng Diệp lại trở nên đều đặn, không khỏi hung hăng cào mạnh vào song sắt cửa lồng.

"Xoạt––" một tiếng động sắc lẻm đâm thẳng vào màng nhĩ, uy lực không thua gì tiếng móng tay cào bảng đen.

Trọng Diệp giật bắn mình, lập tức ngồi bật dậy. Vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với một đôi mắt xanh u u – bên ngoài lồng sắt, sinh vật có ngoại hình cực giống mèo kia đang nhìn cậu đầy oán hận.

Cơn buồn ngủ của cậu biến mất, cậu cũng không hiểu rõ tình hình trước mắt: Mình hình như đâu có làm gì "con mèo lớn" này (tạm gọi nó như vậy đi)? Sao nó lại nhìn mình bằng ánh mắt đó?

Đúng lúc này, thú Kate kêu meo meo, trông như đang lên án.

Thấy ánh mắt mờ mịt của Trọng Diệp, nó dường như càng tức giận hơn, bằng chứng là nó bắt đầu dùng sức đập mạnh vào cửa lồng, lực mạnh đến nỗi lồng sắt cũng khẽ rung lên.

Trọng Diệp hơi căng thẳng. "Con mèo lớn" này rõ ràng không có ý tốt. Cái lồng sắt này tuy rất kiên cố, nhất thời sẽ không vỡ tan, nhưng cậu đã xem xét chốt cửa lồng lúc trước, nó vừa đúng nằm trong tầm với của "con mèo lớn". Lỡ như "con mèo lớn" không cẩn thận đập trúng chốt cài…

Trọng Diệp nhìn móng vuốt sắc lẻm và răng nhọn lóe sáng của "con mèo lớn", theo bản năng muốn lùi lại, nhưng lại cố gắng kìm nén sự thôi thúc này.

Quên mất là ai đã nói, khi đối mặt với mãnh thú, tuyệt đối không được tỏ ra sợ sệt. Vẻ mặt Trọng Diệp hoàn toàn trấn tĩnh, nhưng bàn tay nắm chặt chiếc nệm dưới thân lại tiết lộ nội tâm không yên của cậu.

Trong tình huống này, nên ứng phó thế nào đây? … Thử dỗ dành nó xem sao?

Trọng Diệp rất rõ ràng nơi này chỉ có hai người họ, ngoài bản thân ra, không ai có thể giúp cậu thoát khỏi tình thế khó khăn này.

Khi thú Kate nghe thấy tiếng "Meo", nó còn tưởng mình nghe nhầm. Nó nghi ngờ nhìn Trọng Diệp đang căng cứng người và cũng đang đánh giá nó. Tiếng kêu "meo meo" mềm mại đó chính là phát ra từ miệng cậu ta.

Sao thế nhỉ? Tên nhóc này bắt chước tiếng kêu của nó làm gì? Chẳng lẽ đang muốn lấy lòng nó?

Nó dừng động tác lại, vẻ mặt có chút thả lỏng.

Nó cảm thấy mình vẫn rất khoan dung. Nếu tên nhóc thành tâm thành ý xin lỗi, thừa nhận địa vị lão đại của nó, thì nó tha cho hắn cũng không phải là không thể…

Phương pháp có hiệu quả. Trọng Diệp thoáng yên tâm. Cậu hết sức cẩn thận đứng dậy, từ từ đi về phía cửa lồng. Trong quá trình này, "con mèo lớn" nhìn động tác của cậu, trong mắt ánh lên vẻ tò mò đầy tính người.

Không thể không nói, Trọng Diệp cảm thấy "con mèo lớn" thật đúng là không khác gì mèo trên Trái Đất, đều tùy hứng như vậy, cảm xúc đến nhanh mà đi cũng nhanh, khiến người ta không hiểu nổi.

Sau khi cậu lên tiếng dỗ dành, cảm xúc của nó lập tức trở nên bình tĩnh, sự thù địch ban đầu biến mất không dấu vết. Đây cũng là lý do Trọng Diệp dám lại gần nó.

Suy cho cùng, cậu còn không biết sẽ phải ở đây bao lâu, nếu có thể làm tốt quan hệ với "con mèo lớn" thì không còn gì tốt hơn.

"Con mèo lớn" cũng không tỏ ra bài xích khi cậu lại gần. Trọng Diệp trấn định tinh thần, đưa tay về phía "con mèo lớn" – không thể không nói, đây thật sự là một thử nghiệm mạo hiểm và táo bạo.

Lỡ như "con mèo lớn" tức giận, tay cậu e là sẽ bị cắn đứt mất.

Thú Kate nhìn bàn tay tên nhóc đưa tới, một bàn tay trắng nõn mềm mại, đột nhiên nảy sinh ý muốn liếm thử một cái. Nhưng chưa đợi nó thực hiện hành động, bàn tay kia đã nhanh chóng vươn về phía trước, sờ vào… cằm nó?

Theo động tác của bàn tay đó, nó còn chưa kịp phản ứng, trong cổ họng đã bất giác phát ra tiếng gừ gừ, cơ thể mềm nhũn ra từng đợt. Nó rất muốn lăn một vòng tại chỗ hoặc dùng đầu dụi dụi vào tên nhóc trước mắt, hoặc là muốn cậu ấy dùng sức thêm chút nữa.

"Gừ gừ…" Đừng chỉ sờ cằm, tai và đỉnh đầu cũng muốn!

Dường như nghe được tiếng lòng của nó, tên nhóc lại đưa ra một bàn tay khác, xoa nắn tai nó, vuốt ve đám lông mềm trên đầu nó, không chỉ rất có kỹ thuật, mà lực đạo cũng vừa phải.

Trọng Diệp tìm lại được vài phần cảm giác vuốt "mèo" trước đây. Tuy "con mèo" này có kích thước lớn hơn mèo trên Trái Đất không biết bao nhiêu lần, nhưng bản chất vẫn không có gì khác biệt.

Xem ra lần này lựa chọn của mình vẫn khá chính xác, Trọng Diệp nghĩ vậy. Tuy một lúc làm hai việc, nhưng động tác tay không hề thả lỏng chút nào, phát huy kỹ năng vuốt mèo điêu luyện đã rèn giũa hơn hai mươi năm trước.

"Meo––" Thú Kate phát ra tiếng kêu vừa mềm vừa nũng nịu mà chắc chắn nó sẽ phỉ nhổ chính mình khi tỉnh táo lại.

Thoải mái quá đi mất––

Lần này nó thực sự mềm oặt ngã xuống đất, đôi mắt lim dim đầy hưởng thụ, thậm chí còn lật người, để lộ cái bụng trắng trẻo mềm mại.

Điều này không hề tầm thường. Phải biết rằng, trước đây nó từng là một chiến thú đã ra chiến trường, đối đầu với Trùng tộc, sẽ không dễ dàng để lộ điểm yếu của mình.

"Gừ gừ…" Tên nhóc này có phải biết phép thuật gì không nhỉ… Kệ đi, thật sự quá thoải mái…

Ngày hôm sau Cát Song đến rất sớm, cô có chút lo lắng.

Tuy tối qua đã dặn thú Kate không được bắt nạt người Lam Tinh, nhưng tính tình của nó thì cô không nắm chắc được.

Vì được đặt riêng trong phòng trong, Cát Song gần như quên mất tính tình bá đạo của thú Kate. Trước đây khi chưa bị cách ly khỏi các động vật khác, tên này vẫn thường xuyên đe dọa uy hiếp các động vật khác.

Nhớ lại điểm này, Cát Song nảy sinh dự cảm không lành, nhớ lại ánh mắt đầy hứng thú của nó khi nhìn người Lam Tinh lúc trước, càng khiến dự cảm chẳng lành này tăng lên.

"Có lồng sắt ngăn cách, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ..."

Cát Song vội vã mở cửa phòng trong, nhìn thấy một cảnh tượng ngoài dự đoán của cô – Thú Kate đang giơ móng vuốt to dày của nó lên, "nhẹ nhàng" đập vào tay người Lam Tinh.

Dự cảm chẳng lành thành sự thật! Cát Song không kịp suy nghĩ tại sao tay người Lam Tinh lại đưa ra khỏi lồng sắt, hơn nữa còn không hề né tránh khi thú Kate đập xuống, lập tức lớn tiếng quát ngăn lại: “Dừng tay––!”

Cô vừa dứt lời, người Lam Tinh và thú Kate liền cùng lúc nhìn về phía này. Động tác của họ cực kỳ đồng bộ: Nghiêng đầu, ánh mắt vừa mờ mịt vừa vô tội.

Kẻ bắt nạt là thú Kate không hề chột dạ, còn bé đáng yêu bị bắt nạt cũng chẳng có vẻ gì là tủi thân, ngược lại còn giống như bị tiếng hét của cô làm giật mình.

Thấy cảnh tượng này, Cát Song vốn định lao lên ngăn cản thú Kate lại theo bản năng dừng bước – khoan đã, hình như cô đã hiểu lầm gì đó? 

…………

“Xin chào ngài, Đại công tước Detrie tôn kính.” Người phụ trách cúi người, chào hỏi với thái độ khiêm tốn.

Nhưng đối tượng được chào hỏi chỉ liếc nhìn ông ta, hơi gật đầu. Không chỉ không nói một lời, quanh thân còn tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.

Lời đồn quả nhiên không sai. Người phụ trách trán rịn ra mồ hôi hột. Đối mặt với Long tộc có khí thế mạnh mẽ như vậy, dù ông ta đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều trước khi đến, bây giờ cũng hơi không chịu nổi.

“Xin lỗi.” Quản gia đi phía sau Đại công tước Detrie lên tiếng hòa giải, “Chủ nhân hơi kích động, ông cũng biết, buổi ‘mai mối’ lần này có ý nghĩa trọng đại với ngài ấy.”

“Vâng, vâng, tôi có thể hiểu, xin mời đi theo tôi.” Người phụ trách nhân lúc hai người không chú ý, lau mồ hôi trên thái dương, rồi dẫn đường phía trước.

Phía sau ông ta, Leiden nhỏ giọng nhắc nhở: “Chủ nhân, xin hãy chú ý lời nói và hành động của ngài.”

Ông biết chủ nhân bị ép tham gia buổi 'mai mối' lần này, tâm trạng chắc chắn không được tốt đẹp gì, nhưng người khác lại không biết hắn không tình nguyện. Nếu truyền ra ngoài, tiếng xấu của Đại công tước Detrie lại thêm một vết nhơ.

Người đàn ông liếc mắt nhìn ông, không tỏ thái độ gì, nhưng khí lạnh quanh thân lại thu lại một chút, khiến quản gia thầm được an ủi.

Dù sao đi nữa, chủ nhân vẫn nghe lọt lời khuyên mà.

Không phải như lời đồn bên ngoài, rằng Đại công tước Detrie cảm thấy bị uy hiếp vì Bá tước Saman đón về một người Lam Tinh nên mới đến tham gia buổi 'mai mối' này. Chẳng qua ngài ấy bị quản gia lải nhải cả ngày đến phiền mà thôi.

Vì muốn được yên tai, người đàn ông chỉ đành đi chuyến này.

Người phụ trách dẫn hai người đến một căn phòng vô cùng rộng rãi. Căn phòng được chia làm hai nửa, một nửa là khu vực Detrie đang đứng, nửa còn lại được chia thành năm phòng nhỏ, trong mỗi phòng nhỏ đều có một người Lam Tinh với tư thế khác nhau.

Có người đang cầm đồ chơi, có người ngồi dưới đất, còn có người đang ê a lẩm bẩm… Nghe tiếng bước chân, họ đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía này.

“Ngài xem thử, có ai ngài vừa ý không?” Người phụ trách tha thiết hỏi.

Không nói đến nội tâm thế nào, chỉ xét bề ngoài, ông ta vẫn rất tự tin về những người Lam Tinh này.

Người ngoài bị những tấm ảnh xấu xí mà họ tung ra đánh lừa, nhưng thực tế bất kể giới tính nào, người Lam Tinh không có ai là khó coi cả.

Những người Lam Tinh này đều được cố ý chọn lựa ra cho Đại công tước Detrie, thuộc các kiểu khác nhau, ông ta không tin không có một người nào Đại công tước thích…

“Không có.” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông không chút lưu tình đập tan ảo tưởng tự cho là đúng của ông ta. hắn nói đầy ẩn ý, “Ông xem, bọn họ đều rất sợ tôi kìa.”

Đúng như lời hắn nói, những người Lam Tinh này sau khi nhìn thấy hắn đều co rúm lại vào một góc, không một ai ngoại lệ.

Họ không phải sợ hãi vẻ ngoài cao lớn lạnh lùng của hắn, mà là tỏ ra kháng cự và sợ hãi với hơi thở tỏa ra từ quanh thân ngài ấy.

Hơi thở ở đây chỉ hơi thở đặc trưng của Đại công tước Detrie với tư cách là Long tộc. Nói trắng ra là, những người Lam Tinh này không tương thích với hắn.

“Ai––!” Leiden thất vọng thở dài. Người phụ trách liền biết, buổi 'mai mối' lần này hoàn toàn thất bại.

Leiden đau đầu nhìn chủ nhân của mình. Ánh mắt của người đàn ông rõ ràng biểu thị ý này: Ta đã sớm biết sẽ như vậy.

Ông nhớ lại những lời mà người đàn ông đã nói trước khi đến, càng thêm đau đầu. 

……….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play