Chỗ ở mới rộng hơn chỗ trước gấp mấy lần, còn chia làm hai tầng trên dưới, gần như tương đương với một căn biệt thự mini hai tầng trong xã hội loài người.

Cát Song đặt chiếc nệm mềm xuống ở cửa lồng. Người Lam Tinh trên nệm nhanh chóng đứng dậy, nghiêng đầu nhìn cô. Cô liền nhẹ giọng dỗ dành: “Ngoan, vào đi thôi.”

Tuy cô biết người Lam Tinh không hiểu cô nói gì, lúc này đáng lẽ cô nên nhẹ nhàng đẩy cậu ấy một cái từ phía sau, nhưng cô lại lo mình không kiểm soát được lực tay, làm tổn thương làn da mỏng manh của người Lam Tinh, nên nhất thời không dám hành động.

Trọng Diệp đoán được ý của người phụ nữ cao lớn này. Thấy cô lại chỉ vào cửa lồng lần nữa, cậu liền biết đây là chuẩn bị cho mình. Cậu không hề do dự nhiều, cất bước đi vào. Nhưng trước khi vào, cậu kín đáo liếc nhìn cửa lồng.

Ổ khóa phía trên cũng không phải loại thiết bị tinh vi gì, trông giống một cái chốt cài dạng ấn hơn. Nhưng chỉ xét về độ cao thì Trọng Diệp có duỗi thẳng tay cũng không với tới.

“Là mình ảo giác sao? Cậu ấy thật sự thông minh quá đi!” Cát Song kinh ngạc vui mừng mà khen ngợi.

Là một người yêu thích sinh vật quý hiếm, Cát Song tuy không có duyên gặp mặt người Lam Tinh, nhưng cô cũng đã thu thập một số thông tin về họ.

Loài sinh vật này vốn sinh sống ở một tinh hệ khác, gần như tuyệt chủng vì hành tinh phát nổ, nhờ vào kế hoạch phục hồi gen do Viện Khoa học chủ trì hơn một nghìn năm trước mới xuất hiện trở lại trước mắt thế nhân.

Viện Khoa học thông qua việc thu thập gen còn sót lại của người Lam Tinh, đã thành công "tạo ra" thế hệ người Lam Tinh mới. Nhưng không biết trong quá trình đã xảy ra sai sót gì, hay có lẽ là do đặc tính chủng tộc, thân thể người Lam Tinh quá yếu ớt, cực kỳ dễ mắc bệnh. Hơn nữa tư duy của họ đơn giản, trí lực và tính cách của người Lam Tinh trưởng thành không khác gì trẻ nhỏ tộc Thú nhân.

Ngôn ngữ không thông cũng là một vấn đề lớn. Vì lý do thể chất, họ không thể đeo máy phiên dịch, nên việc giao tiếp với người Lam Tinh về cơ bản là không thể thực hiện được.

Hiện tại, hình tượng người Lam Tinh trong mắt thế nhân đã bị đóng khung: Trông không được đẹp lắm (do ảnh hưởng từ ảnh chụp Viện Khoa học công bố), không thể giao tiếp, chỉ số thông minh không cao… Gần như đều là ấn tượng tiêu cực.

Ngoại trừ những người yêu thích sinh vật quý hiếm như Cát Song và Long tộc, có lẽ sẽ không ai chú ý đến họ.

Và nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Cát Song cũng sẽ không biết ấn tượng của mình về người Lam Tinh lại hoàn toàn sai lầm!

Cậu ấy rõ ràng đáng yêu như vậy! Hơn nữa không khóc không quấy, ngoan ngoãn nghe lời! Trông lại rất thông minh! Chuyện trước đây nói họ giống trẻ con Thú nhân ba tuổi chắc chắn là lừa người rồi?

Dù sao cháu trai của Cát Song lúc nhỏ cũng không dễ dỗ như người Lam Tinh trước mắt này.

Hơn nữa, không biết có phải cô ảo giác hay không, người Lam Tinh nhỏ bé này dường như đang có ý thức dò xét suy nghĩ của cô. Nhưng khi cô nhìn kỹ lại, đôi mắt đen láy của người Lam Tinh lại trong veo, không nhìn ra được gì cả.

Cô quay đầu nhìn về phía chủ cửa hàng tìm kiếm sự đồng tình, nhưng ông ta lại không đưa ra ý kiến: “Chắc là huấn luyện tốt thôi.”

Ông ta thực ra không cảm thấy người Lam Tinh này thông minh, chỉ cảm thấy cậu ấy nghe lời. Vốn dĩ lúc mang cậu ấy ra, ông ta còn định bịt miệng cậu ấy lại, tránh cho khóc lóc om sòm, nhưng thấy cậu ấy yên tĩnh, không ồn ào, cuối cùng vẫn không ra tay.

Lỡ làm tổn thương món hàng quý giá này thì không hay.

Không nhận được sự đồng tình, Cát Song nhíu mày, cô vẫn kiên trì quan điểm của mình: “Cậu ấy thực sự rất thông minh mà, ông xem!”

Cô chỉ vào lồng sắt. Lúc này Trọng Diệp đang khát nước, nên đang cầm một chiếc cốc đặt dưới vòi nước tự động để hứng nước.

Chiếc lồng sắt này tuy chuẩn bị cho thú Kate, nhưng bên trong cũng bày biện một ít đồ nội thất nhỏ, có thể là để chơi đồ hàng, cũng có thể là để trang trí.

Chiếc cốc này là một trong số đó, nhưng tuy hình dáng là cốc, kích thước lại khá lớn, Trọng Diệp phải dùng cả hai tay mới ôm được.

Vòi nước cảm ứng tự động chảy ra. Trọng Diệp ôm cốc hứng nước, không hề né tránh ánh mắt của hai “người khổng lồ” bên ngoài.

Cậu cũng không lo họ phát hiện sự khác thường của mình.

Một mặt, cậu vẫn khá rõ định vị của bản thân. Trong mắt họ, mình có lẽ không khác gì thú cưng. Trước đây ở Trái Đất, thú cưng đặc biệt thông minh không phải là không có, hành vi kiểu này của cậu không được tính là khác người. Mặt khác, người khác coi cậu là thú cưng là một chuyện, còn cậu thì rõ ràng mình là một con người có nhân cách hoàn chỉnh. Nói cậu làm màu cũng được, dù sao cậu không thể chịu đựng được việc mình phải cúi xuống liếm nước như động vật.

Mà Cát Song thấy cảnh này thì như tìm được bằng chứng, kích động không thôi.

Trước đó chỉ là suy đoán, hành động này của người Lam Tinh đã chứng thực suy đoán của cô – cậu ấy thực sự đặc biệt thông minh!

Chủ cửa hàng nhướng mày, thờ ơ nói: “Dù sao cũng là động vật linh trưởng mà.”

Người khác không rõ, chứ ông ta thì biết.

Viện Khoa học đối với những người Lam Tinh được tạo ra, xuất phát từ những tính toán không thể cho ai biết, luôn muốn nuôi họ thành những kẻ vô dụng. Còn người Lam Tinh trước mắt này lại là một trường hợp đặc biệt.

Cậu ấy không phải do Viện Khoa học tạo ra, mà được phát hiện gần một di tích chưa từng được khai phá, không biết là tự mình đi lạc hay bị người ta cố ý bỏ lại đó.

Trên người cậu ấy không có mã số, trong hồ sơ cũng không có ghi nhận sự tồn tại của cậu ấy. Nhân lúc người khác chưa phát hiện, chủ cửa hàng, người tham gia khai phá di tích, lập tức muốn chiếm cậu ấy làm của riêng, và thực tế ông ta đã làm vậy.

Ông ta không muốn tìm hiểu xem cậu ấy từ đâu tới, cũng chẳng bận tâm liệu có tổ chức tư nhân nào ngoài Viện Khoa học tạo ra được người Lam Tinh hay không, chỉ quan tâm người Lam Tinh trước mắt có thể mang lại lợi ích gì cho mình.

Cho dù cậu ấy thật sự thông minh hơn người Lam Tinh bình thường thì sao? Đối với chủ cửa hàng mà nói, ngoài việc có thể coi đây là điểm đặc biệt để nâng giá bán thì cũng chẳng có tác dụng gì lớn.

Cát Song cũng không biết những suy nghĩ lòng vòng trong bụng chủ cửa hàng, chỉ nghĩ rằng cuối cùng ông ta cũng đồng tình với quan điểm của mình. Cô nhìn người Lam Tinh hành động với vẻ vô cùng say mê, đột nhiên bật cười thành tiếng.

Thì ra vừa rồi Trọng Diệp vừa hứng nước vừa vểnh tai nghe hai người nói chuyện, tuy cậu không hiểu gì, nhưng cũng không cản trở cậu quan sát sắc mặt hai người.

Hơn nữa, cậu vốn có ý định học ngôn ngữ của nhóm “người khổng lồ”. Để học một ngoại ngữ, quan trọng nhất là phải nghe nhiều luyện nhiều. Dù nhất thời chưa hiểu, nhưng điều đó không cản trở Trọng Diệp âm thầm nghiền ngẫm, học theo các âm tiết trong lời nói của họ.

Nhưng hậu quả của việc một lúc làm hai việc là cậu không chú ý tới dòng nước. Nước trong cốc đã tràn ra ngoài, khiến cậu giật mình.

Thân cốc nghiêng đi, nước chảy ra làm ướt thảm. Trọng Diệp lùi lại một bước, mất thăng bằng, ngồi phịch xuống thảm.

Cát Song nhìn bé đáng yêu ngơ ngác chớp mắt, vẻ mặt như chưa hiểu rõ chuyện gì, càng cười to hơn.

Nghe tiếng cười không hề che giấu của người phụ nữ kia vang lên bên tai, Trọng Diệp mặt không biểu cảm, nhưng tai lại lặng lẽ đỏ lên.

Trong tiếng cười này, chủ cửa hàng dặn dò Cát Song vài câu, đại khái là mấy lời khách sáo như hãy chăm sóc người Lam Tinh cẩn thận, sau đó liền rời đi.

Ông ta vội vã đi liên hệ người mua. Một người cùng tộc thạo tin đã bày tỏ ý định mua, trước khi chưa ngã giá xong, ông ta tạm thời sẽ không quay lại.

Cát Song mãi mới ngừng cười được, mặt vẫn còn ý cười, vừa lẩm bẩm “Phải đặt làm cho cậu vài dụng cụ phù hợp mới được”, vừa mở tủ lấy ra một tấm thảm mới.

Thú Kate vốn luôn ở trên cao nhìn xuống mọi người với vẻ mặt lạnh lùng, liền bật đứng dậy: Đó là tấm thảm nó thích nhất!

Không chỉ vậy, trước đó nó còn thấy cô nhân viên lấy đồ chơi cô ấy làm cho nó đưa cho cái đứa mới đến kia! Còn cả cái lồng sắt nữa! Tuy nó không cần, đó cũng là đồ của nó! Sao có thể tùy tiện cho kẻ khác chứ!

Thú Kate cảm thấy địa vị số 1 của mình đã bị lung lay!

Có ý thức lãnh thổ cực kỳ mạnh mẽ, thú Kate đứng ngồi không yên, kêu meo meo trong miệng, thành công thu hút sự chú ý của Cát Song và Trọng Diệp.

Đáng tiếc cả hai đều không hiểu ý của nó.

Trọng Diệp vốn đang xấu hổ, bị tiếng kêu của nó làm phân tán chú ý. Cậu thầm nghĩ, nghe âm thanh này, thật sự không khác gì mèo trên Trái Đất.

Còn Cát Song lại tưởng là nó đói, đứng dậy đổ cho nó ít thức ăn, miệng còn nói: “Buổi tối không ăn nhiều được, béo phì đấy, cân nặng của mày hơi nguy hiểm rồi đó nha.”

Thú Kate: “…”

Có đồ ăn thì cứ ăn thôi.

Nó lại nằm sấp xuống, vừa căm hận nhai thức ăn, vừa híp mắt đánh giá Trọng Diệp trong lồng, quyết tâm đợi cô nhân viên đi rồi sẽ tính kế khác.

“…” Trọng Diệp bất giác cảm thấy một luồng hơi lạnh.

Kỳ lạ, vừa rồi quần áo cậu đâu có bị ướt đâu? Sao lại thấy lạnh nhỉ? …

Cát Song kiểm tra lại tiệm một lần cuối, xác nhận mọi thứ ổn thỏa rồi mới tắt đèn.

Cô rất muốn ở lại đây bầu bạn cùng người Lam Tinh đáng yêu, dù chỉ mới vài giờ ngắn ngủi, cô cũng đã say mê sinh vật đáng yêu ngoan ngoãn này. Cho cô ngắm cả ngày cũng không thấy chán, nhưng cô cũng biết không thể làm phiền cậu ấy nghỉ ngơi.

Dựa vào đặc tính chủng tộc, hai bán cầu não của cô có thể thay phiên hoạt động, không cần ngủ, nhưng người Lam Tinh thì khác.

Thấy người Lam Tinh cứ ngáp liên tục, tay nhỏ đặt bên miệng, ánh mắt long lanh ngấn nước, trông buồn ngủ lắm rồi, tim Cát Song mềm nhũn.

Cô lùi ra ngoài, hạ giọng nói: “Ngủ ngon nha, bé đáng yêu.”

Nằm trên giường, ngẫm lại mọi chuyện xảy ra hôm nay, Cát Song nóng lòng muốn chia sẻ sự kích động và vui sướng của mình với người khác.

Cô mở ứng dụng mạng xã hội, gửi tin nhắn cho một người bạn cũng là người yêu thích sinh vật quý hiếm: “Sao trên đời lại có sinh vật đáng yêu như người Lam Tinh chứ huhuhu tớ muốn hét thật to! Muốn hát cho cậu ấy nghe! Tớ muốn lăng xê người Lam Tinh hết mình!”

Cô hoàn toàn hóa thành một fangirl, nhiệt tình "sale" cho bạn bè.

Người bạn rất nhanh trả lời bằng một dấu chấm hỏi: “Đáng yêu? Cậu nói người Lam Tinh á? Cần tớ giúp cậu tỉnh táo lại không? [nguoi_Lam_Tinh_moi_sinh.jpg]”

Nhìn người Lam Tinh đỏ hỏn nhăn nheo trên ảnh, Cát Song không thể không thừa nhận mình bị sốc bởi vẻ xấu xí đó, vội vàng tưởng tượng lại dáng vẻ của Trọng Diệp để "rửa mắt".

Cô biện giải: “Đây chỉ là dáng vẻ lúc nhỏ của họ thôi mà! Có Thú nhân mới sinh ra cũng xấu lắm, lớn lên là khác ngay. Người Lam Tinh lớn lên rồi đẹp lắm! Lại ngoan ngoãn đáng yêu!”

Bạn: “Không có ảnh thì không có bằng chứng, không tin.”

Cát Song vô cùng sốt ruột, đáng tiếc lúc nãy cô không chụp ảnh, chủ cửa hàng cũng sẽ không cho phép cô lan truyền ảnh người Lam Tinh ra ngoài. Cô chỉ có thể khô khan trả lời: “Tin tớ đi mà, tớ không nói sai đâu!”

Người bạn trả lời: “Mắt thấy mới tin. Nếu đúng như cậu nói, tớ sẽ livestream ăn hai ký cá trích đóng hộp trộn sầu riêng.”

Bạn của Cát Song là một blogger phổ biến kiến thức về sinh vật quý hiếm có hàng triệu fan. Khác với Cát Song, nhà cô ấy có chút quan hệ, có tư cách vào Viện Khoa học, cũng đã tận mắt thấy dáng vẻ người Lam Tinh mới sinh.

Ban đầu cô ấy cũng từng hy vọng người Lam Tinh lớn lên sẽ thay đổi ngoại hình, còn từng hỏi nhân viên nghiên cứu của Viện Khoa học, nhưng nhận được câu trả lời phủ định đầy ẩn ý.

Không phải cô ấy không tin Cát Song, nhưng nhân viên nghiên cứu đâu cần phải lừa cô ấy chứ?

Cát Song: “…Thôi được, coi như cậu lợi hại.”

Đối với người tộc Chó có khứu giác nhạy bén mà nói, đây thật sự là một vụ cá cược vô cùng đáng sợ.

Cô chụp màn hình đoạn chat lưu lại. Tuy tạm thời không thể chứng minh lời mình nói là thật, cô vẫn thầm nghĩ: Không tin tớ hả, sẽ có ngày cậu hối hận!

Còn trong phòng, trong chiếc lồng sắt vốn chuẩn bị cho thú Kate, Trọng Diệp đang cuộn tròn ngủ trên nệm mềm, thân hình nhỏ bé phập phồng, phát ra tiếng thở đều đều.

Thú Kate trên kệ lặng lẽ chờ đợi một lát, rồi im lặng nhảy từ trên kệ xuống. Đệm thịt mềm mại đáp xuống đất không một tiếng động.

Lời dặn dò của Cát Song trước khi đi là không được bắt nạt người Lam Tinh đã bị nó ném ra sau đầu. Nó đi đến trước lồng sắt, đôi mắt trong căn phòng tối đen phát ra ánh sáng xanh lục sâu thẳm.

"Kẻ mới đến, mau tỉnh lại!"

Lời tác giả:

Các thiên thần nhỏ chắc biết chủng tộc của Cát Song rồi nhỉ, cô ấy là cá heo đó nha, trời sinh đã thích con người rồi. Đồng thời xin chia buồn một giây với chị bạn đã cá cược, cảnh báo cá trích đóng hộp trộn sầu riêng!

Dự là chương sau lão công sẽ xuất hiện đó nha. Còn có các thiên thần nhỏ chú ý vấn đề chênh lệch kích thước, lẽ nào mọi người đều đang chú ý đến vấn đề làm sao để 'ấy ấy' sao [che mặt]? Chuyện này sau này sẽ có sắp xếp, xin hãy kiên nhẫn đọc tiếp nha~ ……….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play