Cát Song làm việc tại cửa hàng thú cưng này, tính đến nay đã được một tháng.
Cô đang dựa vào quầy tiếp tân một cách uể oải, công khai lướt mạng giải khuây vì biết giờ này sẽ chẳng có khách hàng nào tới nữa.
Màn hình quang học đang phát tin tức về mùa bầu cử sắp tới trên hành tinh Copa. Cát Song liếc nhìn qua, không mấy hứng thú với bản tin này, nhưng hai người đàn ông xuất hiện trên màn hình lại thu hút sự chú ý của cô.
Đó là Đại công tước Detrie và Bá tước Saman – hai ứng cử viên cho ngai vàng kế nhiệm của đế quốc. Cả hai đều trông vô cùng điển trai, mỗi người một vẻ. Là một “nhan khống”, Cát Song lập tức hứng thú, vội vàng tìm kiếm thông tin về hai người họ.
Năm 3012 theo lịch Tinh Hà, năm thứ 10 sau khi kết thúc cuộc chiến tranh với Trùng tộc. Tại hành tinh Copa, phe Chủ Chiến vẫn chiếm tỉ lệ ủng hộ lớn. Hai phe còn lại là phe Ôn Hòa và phe Trung Lập, cũng có tiếng nói nhất định.
Phe Chủ Chiến ủng hộ Đại công tước Detrie, người có đường lối tương đồng. Phe Ôn Hòa ủng hộ Bá tước Saman, người luôn kêu gọi hòa bình. Trong khi đó, phe Trung Lập vẫn giữ thái độ chờ xem.
Tuy nhiên, vì Bá tước Saman cách đây không lâu đã thông qua một vụ "mai mối" để mang một "người Lam Tinh" (người Trái Đất) tương thích từ Viện Khoa học về hành tinh Copa, còn Đại công tước Detrie lại tỏ thái độ muốn độc thân muôn đời, nên phe Trung Lập dần có xu hướng nghiêng về phía Bá tước Saman.
Cát Song lướt qua mấy chuyện đấu đá chính trị này, ánh mắt dừng lại trên màn hình, nhìn chằm chằm vào mấy chữ "người Lam Tinh". Một lúc lâu sau, cô thốt lên như nói mê: "Có quyền có thế đúng là tốt thật, mình cũng muốn có một người Lam Tinh..."
Đó đương nhiên chỉ là mơ mộng hão huyền, có lẽ cả đời này cô cũng không thể nào thấy mặt người Lam Tinh, càng đừng nói đến việc sở hữu một người Lam Tinh. Hiện thực chính là tàn khốc như vậy.
Suy cho cùng, người Lam Tinh là giống loài quý hiếm nhất trong toàn vũ trụ, là nguồn cung dành riêng cho Long tộc. Hiện tại số lượng không vượt quá mười người, tất cả đều do Viện Khoa học tạo ra.
Người bình thường như Cát Song, suốt đời có lẽ chỉ có thể thấy sự tồn tại của họ qua tin tức thời sự. Cô vẫn rất biết mình biết ta.
Nhưng rất nhanh sau đó, cô đã bị “vả mặt”.
Mười lăm phút sau, Cát Song liếc nhìn đồng hồ, đang chuẩn bị đóng cửa nghỉ ngơi. Chưa đợi cô hành động, chỉ nghe cửa cảm ứng kêu “đinh” một tiếng, một bóng người gầy gò bước vào.
Người mới đến mặc một bộ trang phục đen như mực từ đầu đến chân, trên mặt còn đeo một chiếc mặt nạ mô phỏng sinh học. Trên tay người đó xách theo một chiếc lồng sắt cao khoảng hai mét rưỡi, chiếc lồng cũng bị một tấm vải đen che kín, không nhìn rõ bên trong có gì.
“Chủ cửa hàng, đây là hàng mới ạ?” Cát Song định tiến lên nhận lấy chiếc lồng sắt, lại bị người kia tránh đi.
“Đây là thứ ta mất bao công sức mới có được đấy! Sinh vật siêu cấp quý hiếm! Cô coi chừng đừng đụng hỏng nó!” Chủ cửa hàng vừa đi vừa cẩn thận tự mình mang chiếc lồng vào phòng trong, không giấu được vẻ phấn khích và đắc ý trên mặt.
Cát Song bị ghét bỏ, có chút kinh ngạc: “Còn quý hiếm hơn cả thú Kate sao?”
Cô chưa bao giờ nhìn thấy ông chủ cửa hàng thần bí này vui ra mặt như thế này, không khỏi vô cùng tò mò về sinh vật trong lồng.
Bị nhắc tên, thú Kate đang gục đầu ngủ gật trong ổ liền mở mắt, từ trên cao nhìn xuống hai người.
Chủ cửa hàng nhẹ nhàng đặt chiếc lồng lên một cái bệ cao vừa tầm, với vẻ hơi khoe khoang, ông ta từ từ kéo tấm vải đen ra: “Lát nữa cô cũng đừng có hét to quá đấy…”
Chưa đợi ông ta nói xong, tấm vải đen được kéo ra, sinh vật trong lồng lộ ra trước mặt Cát Song. Giây tiếp theo, một tiếng hét thất thanh vang lên.
Thú Kate giật mình, thiếu chút nữa ngã khỏi kệ, nó nhìn Cát Song đầy kinh hoảng. Âm thanh đó đúng là phát ra từ cổ họng cô.
Chủ cửa hàng, như đã liệu trước, bịt chặt tai lại, liếc Cát Song một cái sắc lẻm. Lúc này cô mới muộn màng nhận ra mà bịt miệng lại, vẻ mặt vẫn còn đầy phấn khích: “Đây… đây… đây… cậu ấy… cậu ấy… cậu ấy là――”
Một suy đoán táo bạo lóe lên trong đầu cô, kích động đến mức nói không thành lời.
“Người Lam Tinh.” Chủ cửa hàng nói nốt, ông ta rất hài lòng với biểu hiện của cô, nhưng vẫn phải phê bình, “Chẳng phải tôi đã nhắc cô rồi sao? Đừng có làm quá lên như vậy, lỡ đánh thức cậu ấy thì sao?”
Bề ngoài ông ta tỏ ra bình tĩnh, nhưng ngón tay khẽ run vẫn tiết lộ cảm xúc thật sự. Nhưng khác với sự phấn khích của Cát Song khi nhìn thấy “sinh vật trong mơ”, ông ta nghĩ nhiều hơn đến lợi ích mà người Lam Tinh này sẽ mang lại cho mình.
“Xin lỗi, xin lỗi――” Cát Song liên tục xin lỗi, nhưng vẫn là quá muộn. Người nhỏ bé vốn đang ngủ yên trên nệm mềm đã dụi mắt ngồi dậy, và đang nhìn thẳng về phía này.
“…” Cát Song vừa hay chạm phải đôi mắt đen láy long lanh kia, bất giác nín thở.
Trời ơi, đáng yêu quá đi mất!!!
Trọng Diệp ngồi dậy. Chiếc nệm dưới thân vừa mềm mại vừa ấm áp, tỏa ra nhiệt độ dễ chịu. Cậu đang ngủ ngon lành thì lại bị một tiếng hét chói tai đánh thức.
Nghe hơi quen tai, giống như tiếng kêu của cá heo trong chương trình Thế giới động vật cậu từng xem trước đây, có sức xuyên thấu cực mạnh.
Cậu không nhịn được đưa tay sờ tai, vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp một đôi mắt màu xám đen đang nhìn mình hau háu.
Đôi mắt kia to bằng nửa nắm tay của cậu, thoạt nhìn chắc chắn sẽ khiến người ta giật nảy, chưa kể chủ nhân của đôi mắt này còn có thân hình gấp ba bốn lần cậu, thật giống như người khổng lồ trong tiểu thuyết kỳ ảo.
Nhưng Trọng Diệp đã quen rồi. Sau khi cậu đến cái nơi dường như có nền văn minh công nghệ cao này, tuy người gặp không nhiều, nhưng ai cũng to lớn hơn cậu không ít. Ngay cả sinh vật trông giống mèo ở trên kệ bên cạnh cũng to gấp đôi cậu.
Nói về ánh mắt kia, so với ánh mắt đầy tính toán khó chịu của người đàn ông bên cạnh, ánh mắt của người phụ nữ này lại tràn ngập sự phấn khích, yêu thích và ngưỡng mộ thuần túy, khiến người ta dễ chấp nhận hơn nhiều.
“Á, cậu ấy đang nhìn mình!” Cát Song khẽ kêu lên, gần như không kìm được đôi tay mình, muốn đưa vào lồng sờ cậu ấy một cái.
Đây chính là người Lam Tinh bằng xương bằng thịt đó! Cứ thế xuất hiện ngay trước mắt cô!
Trước khi thực sự nhìn thấy người Lam Tinh, trong đầu cô, họ chỉ là một ký hiệu mơ hồ.
Viện Khoa học chưa bao giờ để tâm đến cảm xúc của những người yêu thích sinh vật quý hiếm như cô. Trên trang web chính thức trước nay chỉ công bố rất ít ảnh chụp người Lam Tinh, không chỉ không cho phép tải xuống, mà sau khi "mai mối" thành công còn xóa đi.
Mà những người Lam Tinh được Long tộc đón đi thường cũng không có hình ảnh nào bị lộ ra ngoài, vì vậy trong máy tính quang học của Cát Song không hề có một tấm ảnh nào về người Lam Tinh. Ấn tượng của cô về người Lam Tinh chỉ dừng lại ở hình ảnh được Viện Khoa học công bố trên trang web chính thức: một đứa trẻ sơ sinh mắt chưa mở, toàn thân đỏ hỏn, da nhăn nheo.
Ừm… Cái dáng vẻ đó, nhìn thế nào cũng không được tính là đẹp.
Cũng bởi vì vậy, người ngoài đối với người Lam Tinh luôn có ý kiến trái chiều, người khen kẻ chê.
Tuy nói họ vô cùng quý hiếm, nhưng chẳng phải trông xấu quá sao?
Trừ những người yêu thích sinh vật quý hiếm như Cát Song, đa số mọi người sẽ không chú ý đến họ nhiều.
Vậy mà giờ đây, một người Lam Tinh đích thực đang ở ngay trước mắt cô, bằng xương bằng thịt, biết hít thở, cử động tự nhiên, hơn nữa ngoại hình khác hoàn toàn so với lúc họ còn nhỏ.
Thân hình nhỏ nhắn, làn da trắng nõn mịn màng, tay chân thon dài, đôi mắt đen láy sáng ngời, từng đường nét đều trông vô cùng tinh xảo đáng yêu.
Cậu ấy ngẩng đầu, ánh mắt nhìn qua lộ vẻ tò mò, dường như đang đánh giá cô.
“A――” cô bất giác thốt lên một tiếng than vô nghĩa.
Vẻ đáng yêu của người Lam Tinh như virus xâm chiếm tâm trí cô. Cát Song ôm ngực, tuyên bố từ nay mình chính là fan cứng của người Lam Tinh!
Nếu ảnh chụp Viện Khoa học công bố là hình ảnh người Lam Tinh lúc trưởng thành, chắc chắn bây giờ cô đã có nhiều bạn cùng sở thích hơn rồi.
Cát Song tin chắc, trên đời này không ai có thể chống lại được sức hấp dẫn của người Lam Tinh!
Không, không đúng, ông chủ của cô chắc chắn không nằm trong số đó.
Đối mặt với người Lam Tinh đáng yêu như vậy, ông ta vậy mà không hề lay động, lạnh lùng nói: “Đừng có mê trai nữa, đi dọn dẹp cái lồng sắt chuẩn bị cho thú Kate trước đây ra đây. Cái lồng này bây giờ hơi nhỏ rồi.”
“…Khoan đã.” Cát Song hoàn hồn, hơi không dám tin, “Vẫn muốn nhốt cậu ấy vào lồng sắt sao?”
Tuy chiếc lồng sắt mua cho thú Kate trước đây vô cùng xa hoa, tiện nghi đủ cả, nhưng nói gì thì nói, đó vẫn là lồng sắt. Đây không phải là đãi ngộ mà một người Lam Tinh đáng được hưởng chứ?!
Chủ cửa hàng liếc cô một cái, dang hai tay ra: “Vậy cô nghĩ xem, bây giờ chúng ta có thể cung cấp điều kiện tốt hơn cho cậu ấy sao?”
Còn một câu ông ta chưa nói ra: dù sao sớm muộn gì cũng bán đi, lẽ nào còn phải tốn công dọn chỗ ở cho cậu ấy?
Cát Song nhìn quanh một vòng, không thể không thừa nhận ông ta nói đúng.
Không gian phòng trong cũng không tính là nhỏ hẹp, nhưng đồ dùng của thú Kate đã chiếm hơn một nửa, hơn nữa…
Cát Song nhìn về phía thú Kate đang liếm móng vuốt, thấy được sự hứng thú không hề che giấu trong mắt nó.
Cô lại nhìn người Lam Tinh thân hình mềm mại yếu ớt, rõ ràng không chịu nổi một vuốt của thú Kate… vẫn nên đặt cậu ấy vào lồng sắt thì an toàn hơn.
Cô tìm ra chiếc lồng sắt kia, lau sạch bụi bặm, trải nệm mềm vào, lắp đặt bình nước uống và các thiết bị khác, thậm chí còn bỏ vào mấy món đồ chơi nhỏ mà trước đây lúc rảnh rỗi cô làm cho thú Kate, hy vọng người Lam Tinh có thể thích.
Trong lúc này, cô không tránh khỏi nghĩ tới một vấn đề bị cô tạm gác lại lúc trước vì quá phấn khích: Viện Khoa học cấp cho mỗi người Lam Tinh một mã số và hồ sơ riêng, nếu mất tích chắc chắn sẽ bị phát hiện, hơn nữa họ căn bản không được bán ra ngoài. Vậy thì, người Lam Tinh này từ đâu mà có?
“Chủ cửa hàng…”
Cô vừa mới mở lời, đã bị chặn lại: “Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Cát Song biết ngay là chuyện này liên quan đến bí mật của chủ cửa hàng. Trước khi nhận việc cô đã ký thỏa thuận, không được tìm hiểu bí mật của cửa hàng thú cưng này. Dù lương rất cao, đãi ngộ hậu hĩnh, cô cũng không thể không nói, cửa hàng này đúng thật là một tiệm đen chính hiệu.
Chủ cửa hàng luôn có những nguồn hàng bí ẩn, kiếm được đủ loại sinh vật quý hiếm có nguy cơ tuyệt chủng. Trước đây cô cứ nghĩ thú Kate đã đủ kinh ngạc rồi, không ngờ lại có thêm một người Lam Tinh. Cát Song không thể không cảm thán chủ cửa hàng đúng là thần thông quảng đại.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không làm việc ở cái tiệm đen này, có lẽ cả đời cô cũng không được tận mắt nhìn thấy một người Lam Tinh bằng xương bằng thịt.
Nghĩ đến đây, Cát Song lại nở nụ cười mơ màng.
Trọng Diệp đứng lên, hai tay vịn vào song sắt, nhìn người phụ nữ có đôi mắt xám đen, làn da xanh nhạt bị người đàn ông mặc đồ đen đứng bên cạnh chỉ đạo xoay như chong chóng. Địa vị phụ thuộc của hai người hết sức rõ ràng.
Trên đầu người đàn ông có một đôi tai trông rất giống tai linh cẩu. Chỉ cần nhìn hai người họ là biết, không chỉ khác biệt về kích thước hình thể, họ và cậu vốn không phải cùng một loài sinh vật.
Không chỉ vậy, Trọng Diệp cũng không hiểu ngôn ngữ của họ. Dù hai người trông không giống cùng loài, nhưng họ giao tiếp với nhau rõ ràng không có trở ngại gì.
Sau khi Cát Song sắp xếp mọi thứ xong xuôi, cô quay đầu lại nhìn, lại bị vẻ mặt nghiêm túc của Trọng Diệp làm cho tan chảy: “Ái chà, cậu muốn xem nhà mới của mình sao?”
Lần này chủ cửa hàng không ngăn cản. Cô mở cửa lồng, bế cả người lẫn nệm mềm của Trọng Diệp ra khỏi chiếc lồng sắt mà trong mắt cô là quá chật chội nhỏ hẹp.
Cô hơi lo người Lam Tinh sẽ nhân cơ hội bỏ chạy, cũng hơi sợ cậu ấy giãy giụa rồi ngã xuống, nên phải dùng một tay để che chở cậu ấy.
Nhưng điều cô lo lắng đã không xảy ra. Người Lam Tinh nhỏ bé vẫn yên lặng ngồi trên nệm mềm không nhúc nhích, tay nhỏ nắm chặt chiếc nệm dưới thân. Vẻ ngoan ngoãn đó khiến tim cô như tan chảy.
“Ngoan quá, ngoan quá đi…”
Không ngờ Trọng Diệp trông có vẻ yên tĩnh ngoan ngoãn lại có suy tính của riêng mình: Trước khi tình hình chưa rõ ràng, cậu sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Lời tác giả:
Lưu ý:
Vấn đề kích thước: Tỉ lệ chiều cao Trọng Diệp / Detrie là 1:6 (Chiều cao Trọng Diệp hiện vẫn đang tăng nên tỉ lệ không cố định), có thể hình dung tương tự người thường và mèo con 1-2 tuổi.
Về vấn đề 'ấy ấy': Sẽ có cách giải quyết, phần sau sẽ giải thích.
Năng lực tác giả có hạn, không nghĩ ra được công nghệ tinh tế cao siêu gì, mọi thiết lập đều phục vụ cho cốt truyện, mong mọi người thông cảm.
Về việc tố cáo đạo văn/mượn ý tưởng: Nếu bạn cho rằng truyện "giống y như đúc" tác phẩm khác, xin đừng nói bóng gió, hãy trực tiếp đưa ra bằng chứng so sánh và báo cáo theo quy trình.
Từ chối những chỉ trích ác ý/vô lý, cảm ơn. ……….