Mỗi tháng, Tạ Phùng Xuyên đều phát tác độc một lần, mà mỗi lần lại phải chịu đựng năm ngày thống khổ như xương cốt bị thiêu đốt.

Vào ngày cuối cùng của huyết cổ, linh lực của Nguyên Kỳ đã tiêu hao nghiêm trọng, y nằm bẹp trên vai Tạ Phùng Xuyên, thở dốc không ngừng.

Tạ Phùng Xuyên biết đó là bởi linh lực của Nguyên Kỳ đã cạn kiệt, đau đớn đến mức mới phát ra tiếng động như vậy.

Chỉ là hắn thật sự không hiểu, lúc song tu Nguyên Kỳ thở gấp thì thôi đi, vì sao ngay cả lúc giải độc cho người khác cũng thở gấp thành như vậy.

Tạ Phùng Xuyên khép mắt, ngón tay vẫn lần tràng hạt bồ đề trắng, miệng thầm niệm Thanh Tâm Kinh, cố gắng chống đỡ thứ tiếng thở dồn dập vừa mềm mại vừa mị hoặc ấy.

Bất ngờ, Nguyên Kỳ lại rúc đến, mái tóc tơ mềm mại cọ nhẹ dưới cằm hắn, tựa như một con thú nhỏ lông tơ mượt mà.

Bờ môi bỗng chạm phải một làn mát lạnh, đầu ngón tay mềm mại khẽ mơn trớn khóe môi hắn, một quả ngọt thơm phức được đẩy vào miệng hắn.

Tạ Phùng Xuyên theo bản năng dùng đầu lưỡi đẩy ra.

“Không... đừng mà...” Nguyên Kỳ lo lắng cất tiếng, trong giọng đã mang theo tiếng nức nở, vô cớ khiến người ta dâng lên một cỗ xúc động muốn chà đạp y.

Đầu lưỡi Tạ Phùng Xuyên lăn qua lớp vỏ mềm mại của quả ngọt thơm lừng ấy.

Đầu ngón tay của Nguyên Kỳ không cẩn thận thọc vào sâu thêm chút nữa, lướt qua đầu lưỡi của hắn.

Đồng tử Tạ Phùng Xuyên co rút, sắc mặt lập tức thay đổi, đầu lưỡi hắn chống đỡ lấy quả ngọt và ngón tay Nguyên Kỳ, không cho chúng tiến vào thêm chút nào.

Nhưng Nguyên Kỳ lại lập tức lấy tay che môi hắn lại, thân thể mềm mại vô lực tựa vào lồng ngực hắn, lắp bắp nói: “Ngươi nếm thử đi, đây là quả mơ dại ta hái cho ngươi đó, ngọt lắm.”

Vỏ quả bị ép phải vỡ ra, nước ngọt ngào tràn ngập khoang miệng Tạ Phùng Xuyên.

Ngọt quá, ngọt đến mức khiến Tạ Phùng Xuyên cảm thấy điều này không hợp lý, trên đời này không nên có thứ ngọt như thế.

Nguyên Kỳ đã hoàn toàn kiệt sức, thấy Tạ Phùng Xuyên ăn quả dại y hái, y mỉm cười vui vẻ.

Chỉ là y không còn chút sức lực dư thừa nào nữa.

Nhìn thấy tia linh lực cuối cùng từ ngón tay y truyền vào cơ thể Tạ Phùng Xuyên, Nguyên Kỳ thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt nặng nề khép lại.

Tuy nhiên, ngón tay y vẫn vô thức nắm lấy vạt áo trước ngực Tạ Phùng Xuyên, lẩm bẩm: “Tạ... Tạ Phùng Xuyên, thực ra ngay cả ma nhân, cũng sẽ có những ma nhân tốt, phải không...”

---

Đêm trong hang rất yên tĩnh, Tạ Phùng Xuyên từ từ hạ mắt xuống, chỉ thấy dải băng đỏ rơi xuống mặt Nguyên Kỳ đang ngủ say.

Nguyên Kỳ có một khuôn mặt quá mức xinh đẹp, làn da trắng mịn màng, lông mi dày khẽ rủ xuống đôi mắt.

Tóc y mềm mại màu nâu, giờ đây xõa ra, mềm mượt và yên tĩnh, những lọn tóc rối vương trên gương mặt mướt mồ hôi, giống như vừa mới vớt lên từ dưới nước.

Có một vẻ đẹp quyến rũ không thể giải thích.

Tạ Phùng Xuyên nhíu mày, theo bản năng định đẩy Nguyên Kỳ ra.

Nhưng Nguyên Kỳ lại bất ngờ phát ra tiếng rên rỉ, đầu lưỡi đỏ hồng thoáng lộ ra giữa đôi môi, ngón tay yếu ớt nắm lấy vạt áo hắn, hàng mi ướt sũng rung nhẹ, như một con thú yếu đuối cuộn tròn trong vòng tay hắn.

“Đừng... đừng ghét bỏ ta...”

Tạ Phùng Xuyên cứng người, ánh mắt thoáng chút bối rối, trong tay hắn, chuỗi bồ đề trắng đã bị hắn quay hơn mười vòng.

Trong ánh mắt dư quang, hắn nhìn thấy trên tảng đá xanh có một chiếc khăn tay màu xanh nước biển, trên đó chất đầy những quả mơ dại to lớn.

Mùi hương ngọt ngào của quả lan tỏa khắp hang động, còn có một mùi xạ hương không rõ nguồn gốc.

Tạ Phùng Xuyên hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn không đẩy người đang ngủ say trong lòng mình ra.

---

Nguyên Kỳ bị đánh thức bởi một cảm giác khó chịu, miệng hơi chua và khuôn mặt lạnh ngắt.

Y mơ màng mở mắt ra, chỉ thấy mình đang nằm úp mặt xuống đất, ngay cạnh chân Tạ Phùng Xuyên.

Y nhớ rõ ràng trước khi ngất đi mình đã nằm trong lòng Tạ Phùng Xuyên.

Tạ Phùng Xuyên sẽ không nhân lúc y ngất đi rồi đẩy y ra chứ?

Hứ! Quá đáng quá! Dù sao y cũng đã vất vả giải độc cho Tạ Phùng Xuyên mà!

Nguyên Kỳ chậm rãi bò dậy, ánh mắt đầy tức giận và tủi thân, liếc nhìn Tạ Phùng Xuyên đang nhắm mắt ngồi thiền.

Thấy Tạ Phùng Xuyên không thèm để ý đến mình, y tựa vào tường, lảo đảo quay lại góc nhỏ để hấp thụ tinh nguyên lần trước.

---

Khoảng bốn canh giờ sau, Nguyên Kỳ đã hấp thụ đủ tinh nguyên, hồi phục lại linh khí đã tiêu hao khi giải độc cho Tạ Phùng Xuyên, hiện giờ y vừa vặn đạt đến Kim Đan sơ kỳ.

Mặc dù tu vi không tăng mà còn giảm, nhưng Nguyên Kỳ đã rất hài lòng, vỗ bụng cảm thấy vô cùng hạnh phúc và yên bình.

Đột nhiên, âm thanh "ọc ọc" phá vỡ sự yên tĩnh và hạnh phúc ngắn ngủi đó.

Nguyên Kỳ đỏ mặt cúi đầu.

Y đói rồi.

Mặc dù tu sĩ Kim Đan có thể nhịn ăn nhưng Nguyên Kỳ mới chỉ đạt được Kim Đan không lâu, và trước đây y là một người hiện đại, nên càng không thể thích nghi với cách ăn uống không lành mạnh này.

Nhưng quả chua đã ăn hết, trong túi giới tử cũng không có gì để lấp đầy bụng.

Giờ nếu có một con gà quay thơm ngon, giòn rụm, khi cắn vào sẽ tỏa ra mùi dầu béo ngậy thì thật là tuyệt vời.

Nguyên Kỳ liếm môi, nước bọt trong miệng dâng trào.

"Chít chít... chít chít... chít chít..." Tiếng kêu của chuột nhỏ vọng ra từ khe đá.

Nghe nói khi chuột nhỏ được nướng lên sẽ có vị giống thịt gà.

Nhưng đó là chuột mà…

Nguyên Kỳ ôm bụng, giữa khí tiết và cơn thèm ăn, cuối cùng đã chọn cái sau. Y cong người đứng dậy, một tay bắt lấy con chuột nhỏ đang không ngừng vùng vẫy trong khe đá.

Y nâng con chuột béo ú lên, mày hơi nhướng cao.

Con chuột nhỏ này lại là một con Cẩm Mao Thử xinh xắn, má nó phồng lên, đôi tai nhỏ xinh xắn phủ đầy lông mềm mại, bộ lông trên người cũng mềm mịn và xù xì, bốn bàn chân có một lớp đệm rất đầy đặn.

Nhìn thôi đã thấy ngon miệng!

Nguyên Kỳ nuốt nước bọt.

Con chuột nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Nguyên Kỳ, trong mắt nó tràn ngập sự sợ hãi, hai bàn chân nhỏ bé của nó khó khăn chắp lại, như một cử chỉ cầu xin: “Chít chít... cầu xin... đừng... đừng ăn ta...”

Nguyên Kỳ ngẩn ra, không ngờ nó lại biết nói?

Nhưng cũng phải, nơi này không phải là một bí cảnh bình thường, đương nhiên chuột cũng không phải là chuột bình thường.

Nếu ăn nó không chừng tu vi sẽ tăng vọt.

Y kéo đuôi Cẩm Mao Thử, đắc ý nói: “Gặp phải ta thì chính là xui xẻo của ngươi rồi. Ta không phải loại người vì chuột dễ thương mà không ăn chuột đâu.”

“Chít chít...” Con chuột hoảng loạn lắc lư thân hình mập mạp của mình.

Nguyên Kỳ vừa hát vu vơ, vừa chuẩn bị tiến hành công đoạn chế biến, nhưng đột nhiên nhận ra có một ánh mắt không hài lòng đang nhìn chằm chằm vào mình.

Nguyên Kỳ quay đầu lại, và ngay lập tức chạm phải ánh mắt lạnh lùng và xa cách của Tạ Phùng Xuyên.

Y lập tức như bị thầy giáo bắt gặp khi đang làm chuyện xấu, vội vàng nhét Cẩm Mao Thử vào trong túi giới tử, nhỏ giọng: “Tạ Phùng Xuyên...”

Chết tiệt.

Trong nguyên tác, Tạ Phùng Xuyên là người ghét giết chóc nhất, bình thường ngay cả một con kiến cũng không nỡ giẫm chết.

Mà giờ đây y lại định ăn một con chuột xinh xắn như thế trước mặt Tạ Phùng Xuyên.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Tạ Phùng Xuyên hỏi.

Nguyên Kỳ ngượng ngùng gãi đầu, mày cong cong cười nói: “Ta... ta vừa nhặt được một con linh thú nhỏ, đang đùa với nó thôi."

Cái đầu nhỏ của Cẩm Mao Thử từ trong túi giới tử chui ra lại bị Nguyên Kỳ ấn trở lại.

Tạ Phùng Xuyên nhìn y, vẻ mặt như thể đừng nghĩ là ta không thấy ngươi sắp chảy nước miếng rồi.

Giọng nói của hắn không có chút dao động, lạnh nhạt nói: “Qua đây.”

Nguyên Kỳ chỉ vào mình, lại chỉ vào Tạ Phùng Xuyên, miệng há to: “Tư... Tư Mệnh đại nhân đang gọi ta tới ư?”

“Ừ.”

Nguyên Kỳ vui mừng chạy nhanh tới bên Tạ Phùng Xuyên, nhiệt tình chen vào bên cạnh hắn, ngồi xuống cùng hắn.

Phải biết rằng trong bí cảnh này, Tạ Phùng Xuyên chưa bao giờ chủ động nói chuyện với y, vậy mà giờ lại gọi y qua.

Tạ Phùng Xuyên có bàn tay rất lớn, những đường gân xanh dưới da hiện rõ, mỗi lần lần chuỗi hạt lại thoảng mùi thuốc đắng nhẹ.

Y nhìn mà ngẩn người, làm sao mà có người lại có bàn tay đẹp đến thế.

Cho đến khi Tạ Phùng Xuyên chỉ chỉ vào những quả dại trên đất.

Nguyên Kỳ hỏi: “Là cho ta ăn sao?”

Tạ Phùng Xuyên nhẹ nhàng gật đầu.

Nguyên Kỳ vui mừng đến nỗi không thể diễn tả bằng lời, nếu không vì đang có Tạ Phùng Xuyên ở đó, y đã muốn đứng dậy mà hét lên vài tiếng rồi.

Y biết là nỗ lực của mình sẽ không uổng phí, Tạ Phùng Xuyên tốt bụng như vậy, chắc chắn sẽ tha thứ cho sự mê muội của y.

Y cắn một miếng vào quả mơ dại, vị ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng.

Nguyên Kỳ tự cảm thấy mối quan hệ với Tạ Phùng Xuyên đã rất tốt, bàn tay đầy nước trái cây nắm lấy tay áo trắng của Tạ Phùng Xuyên, cười ngọt ngào nói: “Tư Mệnh đại nhân, ngài thật tốt.”

Tạ Phùng Xuyên nhíu mày, ánh mắt đầy vẻ chán ghét nhìn bàn tay bẩn của Nguyên Kỳ.

Nguyên Kỳ cúi đầu, ngượng ngùng nói: “Nếu có thể làm bạn tốt của ngươi suốt đời thì tốt biết bao.”

Tạ Phùng Xuyên nhướn mày: “Bạn tốt?”

“Đúng vậy, làm bạn tốt thì chúng ta có thể làm rất nhiều chuyện cùng nhau, có thể ăn cơm, uống rượu, còn có thể đi dạo chợ đêm, vui biết bao.”

Tạ Phùng Xuyên lạnh lùng nói: “Trước tiên buông tay ngươi ra.”

Nguyên Kỳ cúi đầu, chỉ thấy tay áo trắng của Tạ Phùng Xuyên đã có một dấu vết năm ngón tay, y vội vàng buông tay: “Xin lỗi... ta... ta không cố ý...”

Nhưng lại muốn nắm lấy tay áo của Tạ Phùng Xuyên, lại vì tay bẩn nên không dám, trong lúc hoảng hốt, y lau nước trái cây lên quần áo.

Gương mặt anh tuấn của Tạ Phùng Xuyên đã trở nên xanh mét, như thể không thể hiểu nổi tại sao trên đời này lại có người thiếu lễ nghĩa như vậy.

Hắn quay đi, không muốn nhìn thêm nữa.

Cảm giác nếu tiếp tục nhìn Nguyên Kỳ thêm một chút, hắn có thể giảm thọ mười... không, ít nhất là hai mươi năm.

Nguyên Kỳ lại chẳng hay biết gì, ngồi cạnh Tạ Phùng Xuyên tự nói một mình: “Tư Mệnh đại nhân, ngươi thích đi chợ đêm kiểu gì?”

---

Nửa tháng sau, vì mỗi ngày cùng Tạ Phùng Xuyên song tu, tu vi của Nguyên Kỳ đã nâng lên đến giai đoạn Nguyên Anh sơ kỳ, điều này khiến y càng thêm biết ơn Tạ Phùng Xuyên.

Dù sao thì trong thế gian này, những người tu luyện đến Nguyên Anh cũng chỉ là thiểu số.

Vì thế, mỗi ngày Nguyên Kỳ đều nghĩ đủ cách để tâng bốc Tạ Phùng Xuyên, không phải là hái quả thì là hái hoa tặng cho Tạ Phùng Xuyên. Sợ Tạ Phùng Xuyên buồn chán, Nguyên Kỳ còn bắt hai con cá nhỏ mang về cho Tạ Phùng Xuyên nuôi.

Cái động ẩm ướt, lạnh lẽo và u ám ban đầu, nay được Nguyên Kỳ dùng hoa cỏ bày biện, bỗng trở nên ấm áp và yên tĩnh.

Hôm đó, từ sáng sớm, Nguyên Kỳ đã mang theo linh thú mới nhận của mình - Cẩm Mao Thử đi ra ngoài tìm thức ăn.

Cẩm Mao Thử chính là con chuột mà Nguyên Kỳ định ăn cách đây nửa tháng, thật ra lúc đó Nguyên Kỳ muốn ăn nó, nhưng lại lo lắng Tạ Phùng Xuyên sẽ nghĩ y là người không giữ lời nên đành miễn cưỡng ký kết khế ước với nó.

Cẩm Mao Thử khó khăn chạy theo sau Nguyên Kỳ, trên lưng chất đầy quả dại, hoa tươi và một vài con cá nhỏ nhảy tanh tách.

Trong mấy ngày qua, cùng với việc Nguyên Kỳ tu vi tăng lên, con chuột này cũng lớn hơn nhiều so với trước, giờ đã tròn trịa và mập mạp hơn, nhưng vì phải mang theo một giỏ đầy đồ, cộng thêm bốn cái chân ngắn ngủn, nó căn bản không theo kịp Nguyên Kỳ, người cao lớn và chân dài.

Cẩm Mao Thử mệt đến mức mồ hôi ướt đẫm, nằm sõng soài trên mặt đất, tai cụp xuống trước mắt, thở dốc, lưỡi thè ra, oán giận nói: “Hứ! Mấy con cá và quả dại này đều là ta vất vả lắm mới hái được, ngươi luôn cướp công của ta, có một ngày ta nhất định sẽ nói với Tư Mệnh đại nhân.”

Nguyên Kỳ cười một tiếng, cúi người lấy một quả dại trong giỏ ném vào miệng: “Tiểu Tuyết, Tư Mệnh đại nhân là bạn tốt của ta, hắn sẽ không tin ngươi đâu.”

Cẩm Mao Thử không thích cái tên ép buộc này, tức giận đảo mắt, lại leo lên, ngẩng cao đầu đi trước Nguyên Kỳ: “Hứ! Mỗi ngày ngươi đều ép buộc Tư Mệnh đại nhân song tu với ngươi, ra khỏi bí cảnh rồi, nhất định hắn sẽ trả thù ngươi.”

“Đó là vì ngươi không hiểu Tư Mệnh đại nhân rồi. Hắn tốt bụng như vậy, ngay cả con chuột nhỏ như ngươi mà cũng không nỡ ăn, ta chỉ song tu với hắn thôi, làm sao hắn lại đi trả thù ta được?”

Cẩm Mao Thử buồn bã cúi đầu. 

Đúng vậy, Tư Mệnh đại nhân tốt bụng và thanh cao như vậy lại bị Nguyên Kỳ làm hư hỏng.

Nguyên Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu, lại ném một quả dại vào miệng. Nhưng khi quả vào miệng, sắc mặt của y đột ngột thay đổi, bỗng dưng cảm thấy có chút xấu hổ, cúi người xuống như thể đang giấu giếm điều gì đó.

Cẩm Mao Thử mệt mỏi gánh đồ đi tiếp, hoàn toàn không nhận ra sự kỳ lạ của Nguyên Kỳ. Nó chỉ muốn làm linh thú của Tư Mệnh đại nhân chứ không muốn làm linh thú của Nguyên Kỳ.

Nhưng nếu Tư Mệnh đại nhân nhìn ra bản chất xấu xa của chủ nhân thì biết đâu hắn sẽ thu ta làm linh thú!

Nghĩ đến đây, Cẩm Mao Thử không khỏi tươi cười đắc ý, những bước chân ngắn cũng trở nên vui vẻ hơn.

Nhưng khi đến cửa động, nó lại nhận ra chủ nhân xấu xa của mình không đi theo.

Cẩm Mao Thử vất vả quay lại, chỉ thấy Nguyên Kỳ ở xa xa gãi đầu, dáng vẻ kỳ quái cúi người như thể toàn thân không khỏe.

Cẩm Mao Thử bước từng bước ngắn vòng quanh Nguyên Kỳ, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Nguyên Kỳ.

Nguyên Kỳ cười khẽ một tiếng, rồi nói với giọng rất nhẹ nhàng: “Tiểu Tuyết, hôm nay ngươi vất vả rồi, vào trong đi.”

Giọng nói dịu dàng như vậy, chắc chắn là có nguyên do!

Cẩm Mao Thử ngẩng đầu, đột nhiên tức giận dùng đầu mạnh mẽ đụng vào người Nguyên Kỳ.

Nguyên Kỳ bị va đập một cái, suýt chút nữa ngã sõng soài, nhưng nhanh chóng giữ thăng bằng.

Tuy nhiên, đột nhiên một tiếng “bộp” vang lên, một chiếc túi giới tử màu vàng nhạt rơi từ ngực Nguyên Kỳ xuống, rơi xuống đất cỏ.

Nguyên Kỳ tức giận túm lấy gáy Cẩm Mao Thử, nhấc lên và nói với giọng hung dữ: “Ngươi đụng ta làm gì?”

Cẩm Mao Thử nhỏ bé vung tay múa chân trong không trung, không ngừng kêu lên “chít chít chít”, cố gắng cắn vào tay Nguyên Kỳ, hai chủ tớ đánh nhau thành một đống.

Nhưng đột nhiên, túi giới tử trên mặt đất tỏa ra ánh sáng xanh biếc, dường như có gì đó không thể kiểm soát muốn trồi ra ngoài.

Nguyên Kỳ vội vàng ném con chuột ra, nhanh chóng nhặt túi càn khôn lên và nhét vào túi, mặt đầy vẻ xấu hổ.

Cẩm Mao Thử rơi xuống đất, mặt đầy bụi đất, nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi túi của Nguyên Kỳ: “Hứ! Ngươi giấu gì trong túi đó mà không cho Tư Mệnh đại nhân thấy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play