Chuyện song tu này quả thực là “trước lạ sau quen”.

Nguyên Kỳ tháo dải buộc tóc của Tạ Phùng Xuyên, đối diện với ánh mắt âm trầm của hắn, rồi trói ngược hai tay hắn lại.

Sau đó, y cởi áo, ngồi lên, ôm lấy, chuyện song tu bỗng chốc trở nên vô cùng đơn giản.

Chỉ là... có chút đau đớn, thời gian kéo dài quá lâu, hơn nữa số lần cũng thực sự kinh người.

Kỳ thực, Tạ Phùng Xuyên là một đối tượng song tu rất tốt, không kêu rên cũng không phản kháng, giống hệt như ôm một con ngựa gỗ vô tri vô giác.

---

Hai canh giờ sau, Nguyên Kỳ mệt mỏi thở dốc, tựa lên vai Tạ Phùng Xuyên mà phả ra từng hơi thở nặng nề.

Dường như Tạ Phùng Xuyên đã cam chịu hoàn cảnh thê thảm của bản thân, hoặc có lẽ là hắn đã tức giận đến mức không còn sức để quát mắng Nguyên Kỳ nữa.

Kết thúc rồi, hắn liền nhắm mắt lại, ngón tay lần đều chuỗi bồ đề trong tay, bộ dáng tâm lặng như nước, lục căn thanh tịnh.

Nguyên Kỳ vẫn rất biết giữ lễ độ, dù chính y còn đau đến mức không ngồi thẳng nổi, nhưng vẫn cố gắng đứng dậy, cẩn thận lau chùi sạch sẽ cho Tạ Phùng Xuyên, còn giúp hắn chỉnh sửa y phục chỉnh tề, không chút cẩu thả.

Y nghiêng người, cố gắng để mông không chạm đất, len lén ngồi xuống bên cạnh Tạ Phùng Xuyên, khuôn mặt đỏ bừng, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi... lần này quả thực là ngoài ý muốn, ta cũng không ngờ độc trong thân thể lại tái phát...”

Tạ Phùng Xuyên không để ý tới y, trong sơn động chỉ còn vang lên tiếng hạt bồ đề va vào nhau thanh thúy.

Nguyên Kỳ mím môi, cuối cùng vẫn nuốt ngược câu ngươi có thể tha thứ cho ta không?” trở vào lòng.

Y lén kéo tay áo Tạ Phùng Xuyên, cúi đầu nói nhỏ: “Ngươi đừng giận ta, biết đâu... trong hai tháng tới...”

Chúng ta còn phải tiếp tục song tu.

Thế nhưng lời này còn chưa kịp thốt ra, bên thái dương của Tạ Phùng Xuyên đột nhiên nổi đầy gân xanh, lưng hắn run rẩy dữ dội một cái, cúi đầu phun ra một ngụm máu tươi.

Một màn này khiến Nguyên Kỳ hoảng sợ không thôi, vội la lên: “Ngươi... ngươi sao lại thổ huyết rồi? Ta còn chưa nói xong mà, cần gì phải kinh hoảng đến thế? Hơn nữa, cũng chỉ là ta suy đoán thôi mà.”

Sắc mặt Tạ Phùng Xuyên trắng bệch, đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm vào vết máu dưới đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, đôi môi mỏng mím chặt, không còn chút huyết sắc nào.

Cảnh tượng ấy khiến Nguyên Kỳ suýt nữa tưởng bản thân là yêu quái hút tinh khí người, bằng không vì cớ gì mà song tu xong, Tạ Phùng Xuyên lại thành ra bộ dạng hư nhược thế này?

“Ngươi thổ huyết rồi? Rốt cuộc là sao vậy? Thân thể không khỏe sao?” Nguyên Kỳ nóng nảy hỏi dồn.

Ngoài việc muốn bám lấy Tạ Phùng Xuyên, trong lòng y vốn dĩ đã sẵn có mấy phần thiện cảm, tự nhiên cũng thực sự lo lắng cho hắn.

Thế nhưng Tạ Phùng Xuyên lại giơ tay gạt y ra, tay phải siết chặt chuỗi bồ đề, gắng sức trấn định thân hình đang run rẩy.

Chỉ là nhìn kỹ, cơ mặt hắn khẽ co giật, tựa hồ đó là phản ứng sinh lý chỉ có khi người ta cảm thấy sợ hãi.

Thế nhưng, Tạ Phùng Xuyên mạnh mẽ như vậy, từ nhỏ đến lớn đã đối mặt với vô số ác ý, mỗi bước đi đều cẩn trọng như đi trên băng mỏng, từng bị hãm hại, từng bị hạ độc, những kẻ thân cận bên cạnh hắn lần lượt rời xa, vậy mà hắn chưa từng bộc lộ chút yếu đuối nào.

Thế nhưng Tạ Phùng Xuyên lúc này lại sống động đến thế.

Điều đó khiến Nguyên Kỳ không thể nào tiếp tục coi hắn là một nhân vật mạnh mẽ trên giấy, không có lấy một điểm yếu.

Nguyên Kỳ cúi đầu, nhìn vết máu loang trên phiến đá xanh, tựa hồ xuyên qua vũng máu ấy, y thấy được chính đôi mắt đỏ hoe của mình.

Một vài cảm xúc bị y cố ý lãng quên nay chợt trỗi dậy. Gần như theo bản năng, Nguyên Kỳ thốt ra: “Ngươi sợ máu, đúng không?”

Trên thái dương Tạ Phùng Xuyên toát đầy mồ hôi lạnh, đôi mày khẽ nhíu lại. Theo lý, hắn nên tiếp tục làm như không nghe không thấy Nguyên Kỳ, như mọi khi.

Nhưng lần này, hắn lại gắng sức nhếch môi, thốt ra một tiếng: “Không có.”

Khác hẳn với giọng nói vô tình ngày thường, thanh âm của Tạ Phùng Xuyên lúc này khàn khàn trầm thấp, lộ ra sự yếu ớt khó giấu.

Nguyên Kỳ cẩn thận nhớ lại nguyên tác, trongTư Mệnh Thần Tôn, dù ngoài nam chính ra thì ai ai cũng là phản diện, nhưng sức mạnh của Tạ Phùng Xuyên quả thực là đỉnh cao, gần như không có bất kỳ nhược điểm nào.

Thế nhưng trong cốt truyện, lại có vài lần nhắc tới việc Tạ Phùng Xuyên khi đối diện với máu tươi, sẽ xuất hiện những hành vi né tránh, thất thần.

Y giơ tay, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lạnh trên trán Tạ Phùng Xuyên, rồi che mắt hắn lại: “Đừng sợ, ta sẽ lau sạch vết máu trên đất.”

Hàng mi dài và đen nhánh của Tạ Phùng Xuyên khẽ run lên trong lòng bàn tay y, thế nhưng nơi đáy mắt bị bóng tối che khuất kia chỉ còn lại vẻ lạnh nhạt và xa cách thăm thẳm.

Nguyên Kỳ lấy khăn lụa trong túi càn khôn ra, cẩn thận lau sạch vết máu trên phiến đá xanh, nhưng khi đầu ngón tay vô ý chạm vào máu, một cảm giác như bị kim nóng đâm xuyên lập tức lan khắp toàn thân. Tiếp theo đó là cơn đau nhức tận xương tủy, bỏng rát dữ dội như thiêu đốt.

Nguyên Kỳ bất giác ho sặc sụa, lưng cong lại, run rẩy không ngừng như cành liễu yếu mềm giữa cơn gió lạnh.

Bỗng nhiên y nhớ ra, năm mười tuổi Tạ Phùng Xuyên từng bị vị trưởng lão thân cận nhất bên người hạ xuống Cửu U Phệ Huyết Độc.

Đó là kịch độc bắt nguồn từ cấm địa Cửu U, kẻ tu hành bình thường chỉ cần dính vào một chút liền lập tức mất mạng.

Năm đó, tuy Tạ Phùng Xuyên chỉ mới mười tuổi nhưng đã bộc lộ thiên tư tu tiên tuyệt diễm, nên loại độc này không giết chết hắn, mà ngược lại khiến huyết dịch trong thân hắn mang theo kịch độc chí mạng.

Đồng tử Nguyên Kỳ đột ngột mở lớn, chẳng lẽ y lại xui xẻo đến mức này sao?

Bị trúng độc trong bí cảnh còn chưa chết, lại sắp bị máu của nam chính độc chết?

Tạ Phùng Xuyên vẫn đều đều lần chuỗi bồ đề, tựa như một thợ săn lạnh lùng, im lặng chờ đợi con mồi tự diệt vong.

Nhưng bất ngờ, lòng bàn tay che mắt hắn bỗng rời đi, thay vào đó là một dải lụa đỏ phảng phất hương mộc lan, nhẹ nhàng phủ lên đôi mắt hắn.

Nguyên Kỳ thở hổn hển, mái tóc nâu tán loạn trên vai, y nghiêng người, cố gắng cột dải lụa đỏ thành một nút lỏng sau đầu Tạ Phùng Xuyên.

Một đỏ một trắng, hình ảnh ấy giống như nhành mai đỏ rực nở trên nền tuyết trắng, thanh khiết mà thánh khiết.

Nguyên Kỳ bất giác nín thở.

Chân mày Tạ Phùng Xuyên khẽ động, giọng điệu lạnh nhạt không mang theo tình cảm: “Ngươi đang làm gì?”

“Giúp... giúp ngươi giải độc, lấy tay che mắt ngươi thì ta không làm được.” Nguyên Kỳ cố gắng đáp, gương mặt trắng bệch, mồ hôi lấm tấm trên má, hàng mi dài run rẩy không ngừng, trông như sắp chết tới nơi.

Tiếng Phật châu va vào nhau cũng dần trở nên nặng nề, ngón tay tái nhợt của Tạ Phùng Xuyên dừng lại trên chuỗi bồ đề, hắn khẽ cười, tiếng cười nhẹ đến mức khó lòng phân biệt.

Từ trước tới nay, bất cứ ai dính phải huyết độc trên người hắn đều không sống quá một khắc.

Giải độc? Thật là chuyện nực cười.

“Trông ngươi thật đẹp.”

Bỗng nhiên, giọng Nguyên Kỳ vang lên ướt át, đầu ngón tay mềm mại của y chạm vào dải lụa đỏ che mắt Tạ Phùng Xuyên, xoa nhẹ với vẻ thân mật quá mức.

Chân mày Tạ Phùng Xuyên khẽ giật, vừa định mở miệng bảo buông ra thì đầu ngón tay kia đã chậm rãi trượt xuống, đặt lên ngực hắn, một dòng ấm áp theo đó tràn khắp tứ chi bách hài.

Đó là linh lực của Nguyên Kỳ, tuy yếu ớt, nhưng lại thực sự làm dịu bớt độc tính đã giày vò Tạ Phùng Xuyên nhiều năm trời.

Tay đang lần chuỗi bồ đề của Tạ Phùng Xuyên chậm lại nửa nhịp, mím chặt môi mỏng: “Ngươi… tại sao lại không sao?”

Nguyên Kỳ cố gắng giữ thẳng lưng, đem toàn bộ tu vi hấp thu được ngày hôm qua truyền hết vào cơ thể Tạ Phùng Xuyên.

Y thở ra một hơi, đáp: “Ta cũng không biết tại sao.”

Tạ Phùng Xuyên nhắm mắt, ngón tay siết chặt chuỗi Phật châu.

Hắn vốn không ưa sát sinh, từ nhỏ đến lớn chưa từng chủ động vấy máu.

Những kẻ nghe đồn huyết dịch của Tư Mệnh có thể cải tử hoàn sinh, siêu phàm nhập thánh, đều vì lòng tham mà chết, vốn chẳng liên quan gì tới hắn.

Thế nhưng người trước mắt này... lại khiến hắn chán ghét và phiền lòng hơn bất kỳ kẻ tham lam nào khác.

Môi Tạ Phùng Xuyên khẽ động, chuỗi bồ đề trong tay lập tức toả ra một luồng khí lưu vô sắc vô vị, đầu ngón tay trắng bệch của hắn khẽ vạch một đường trong không trung.

Thế nhưng ngay lúc ấy, bên tai bỗng vang lên tiếng cười nhẹ nhàng: “Cảm ơn ngài đã quan tâm ta, Tư Mệnh đại nhân.”

Động tác của Tạ Phùng Xuyên khựng lại:  

“...”

“Vừa nãy đụng phải máu ngài đau muốn chết, đau đến tận trong xương cốt, nhưng không biết vì sao lại đột nhiên không đau nữa. Chắc chắn là Tư Mệnh đại nhân ngài quá nhân từ, âm thầm bảo vệ ta rồi.”

Giọng Nguyên Kỳ ngọt ngào như mật, nụ cười trên mặt cũng ngây thơ trong trẻo.

Tạ Phùng Xuyên vốn có ngũ quan tuấn tú, dù bị che mắt cũng có thể thấy rõ đôi mắt hồ ly kia trong sáng thuần khiết đến nhường nào.

“Tư Mệnh đại nhân, độc này mỗi tháng đều phát tác, nhất định rất đau đúng không?” Nguyên Kỳ nói: “Để ta giải độc cho ngài.”

---

Huyết cổ đã ăn sâu trong cơ thể Tạ Phùng Xuyên nhiều năm, cho dù tu sĩ Hóa Thần kỳ đến cũng khó lòng hoàn toàn hóa giải, huống hồ Nguyên Kỳ chỉ mới là tu vi Kim Đan, nhiều lắm cũng chỉ có thể tạm thời xoa dịu cơn đau cho hắn, hoàn toàn không thể nhổ tận gốc.

Thế nhưng Nguyên Kỳ vẫn cố gắng chống đỡ, cắn răng chịu đựng thống khổ do huyết cổ phản phệ, liều mạng thay hắn giải độc.

Nhiệt độ nơi đầu ngón tay Nguyên Kỳ xuyên qua lớp trung y, thấm vào ngực Tạ Phùng Xuyên, hắn lại lần nữa ngửi thấy mùi hương mộc lan phảng phất như lần đầu gặp mặt.

Chỉ là lần này, hương mộc lan nồng đậm đến mức tràn ngập khắp mũi, tựa như một tấm lưới kín không khe hở, vây chặt lấy hắn.

Chân mày Tạ Phùng Xuyên nhíu chặt, tay vẫn lần chuỗi bồ đề, lạnh giọng nói: “Không phải ngươi rất coi trọng cái tu vi nhỏ nhoi kia sao?”

Hắn từng tận mắt nhìn thấy bộ dáng Nguyên Kỳ cẩn thận tĩnh tọa, từng chút một đột phá, khi thành công, từ khóe mắt đến chân mày đều giấu không nổi nụ cười hân hoan.

Nguyên Kỳ thở hổn hển, tóc mai đã ướt đẫm, dính bết trên gò má trắng trẻo.

Đôi mắt y hoe đỏ, thậm chí chẳng nghe ra trong lời của Tạ Phùng Xuyên hàm chứa khinh thường đối với tu vi của mình, chỉ lầm bầm đáp: “Bởi vì... so với tu vi, ta càng để tâm tới Tư Mệnh đại nhân hơn.”

Chuỗi bồ đề trong tay Tạ Phùng Xuyên lại bị siết chặt, sau dải lụa đỏ thẫm, con ngươi đen sâu thẳm lạnh lùng vô tình chăm chú nhìn khuôn mặt Nguyên Kỳ, như muốn tìm ra bất kỳ dấu vết nào của dối trá.

Thế nhưng nụ cười của Nguyên Kỳ lại đơn thuần đến mức khiến người ta khó thể nghi ngờ.

Hắn trầm giọng hỏi: “Vì sao ngươi lại biết máu của ta có độc?”

Nguyên Kỳ ngẩn ra, mấy sợi tóc nhỏ dựng lên trên đỉnh đầu cũng khẽ lay động theo.

Y suýt nữa thì quên mất, máu của Tạ Phùng Xuyên mang kịch độc, chuyện này chỉ có số ít người trong Thiên Khuyết Tông biết mà thôi.

Ngón tay Tạ Phùng Xuyên lại khẽ động, linh lực trong suốt không mùi không vị từ từ siết lấy chiếc cổ trắng nõn yếu ớt của Nguyên Kỳ.

Mà Nguyên Kỳ hoàn toàn không hay biết, chỉ cụp mắt, gò má ửng đỏ, nhỏ giọng đáp: “Bởi vì... ta vẫn luôn âm thầm để ý đến Tư Mệnh đại nhân...”

Y ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời, cười rạng rỡ: “Chuyện của Tư Mệnh đại nhân ta đều rõ cả.”

Tạ Phùng Xuyên như bị kim châm đâm vào, khẽ dời mắt đi, mà đồng thời, linh lực đang trói lấy cổ Nguyên Kỳ cũng lặng lẽ tan biến, tựa như chưa từng tồn tại.

Ánh mắt hắn trở nên âm trầm, ngón tay chậm rãi ma sát nhau.

Tại sao?

Người này chẳng những không bị huyết cổ trong máu hắn ảnh hưởng, mà ngay cả linh lực của hắn cũng có thể dễ dàng tránh thoát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play