Sau một nén nhang, Nguyên Kỳ dần dần tỉnh táo lại từ cơn tình độc, cảm giác nóng rực trong cơ thể cũng hoàn toàn tan biến, đầu óc mơ hồ cũng đã khá tỉnh táo.
Y mở mắt ra, đối diện với một đôi mắt như muốn nhỏ nước.
Nguyên Kỳ lập tức tỉnh hẳn, sao y lại ăn mặc xốc xếch nằm trong lòng Tạ Phùng Xuyên, tư thế còn ám muội như vậy?
Sao Tạ Phùng Xuyên lại tóc tai bù xù, hai tay còn bị trói ra sau lưng?
“Xuống ngay!”
Nguyên Kỳ còn đang mơ màng, nhưng nam chính thánh mẫu lương thiện trong lòng y đã sớm nổi giận, nghiến răng quát lớn.
“Ờ... ờ...”
Nguyên Kỳ lồm cồm bò dậy, nhưng eo chân thì mềm nhũn không có sức, nghiêm trọng hơn là từ phía mông truyền tới cơn đau nhức như bị thứ gì đó chẻ ra làm đôi.
Vì vậy, y vừa đứng dậy được hai giây đã "phịch" một tiếng ngã ngồi xuống.
Sắc mặt Tạ Phùng Xuyên có thể nói là khó coi đến cực điểm.
Nguyên Kỳ thì nhăn nhó mặt mày, uất ức nói: “Ta ngồi lên cái gì vậy? Đau chết mất! Hu hu hu...”
Tạ Phùng Xuyên đen mặt, nhắm mắt lại như thể sắp tức đến ngất xỉu.
Nguyên Kỳ đưa tay sờ ra phía sau, mông lạnh toát, cuối cùng cũng ý thức được mình vừa ngồi lên cái gì…
Những ký ức mơ hồ, nóng bỏng dần dần hiện về, mặt Nguyên Kỳ đỏ bừng như cà chua chín.
Trúng độc, cởi đồ, trói tay, “cưỡi ngựa”…
Chết tiệt!
Y... y đã cưỡng ép Tạ Phùng Xuyên rồi sao?
---
Nguyên Kỳ trở về cái ổ đơn sơ mà mình dựng tạm, lấy từ túi càn khôn ra thêm nhiều quần áo mềm mại lót lên trên, rồi buồn bã nằm sấp xuống tự oán trách bản thân.
Sao y lại xui xẻo đến vậy, nhìn ánh mắt oán hận của Tạ Phùng Xuyên, chỉ e y đã chọc giận hắn đến tận xương tủy rồi.
Phải biết rằng trong nguyên tác, Tạ Phong Xuyên chưa từng ghét ai đến mức như vậy, có lẽ cũng vì trong nguyên tác chẳng ai dám làm… chuyện đó với Tạ Phong Xuyên.
Thế thì sau này y còn bám lấy đùi vàng của Tạ Phùng Xuyên thế nào đây?
Phải biết rằng trong bí cảnh này, hiểm nguy mỗi ngày đều thay đổi. Khi xưa Tạ Phùng Xuyên ở lại bí cảnh suốt hai tháng, suốt sáu mươi ngày, mỗi ngày đều trúng độc hoặc rơi vào cảnh hiểm khác nhau.
Điều duy nhất không thay đổi là tất cả đều nguy hiểm chí mạng.
Nguyên Kỳ u oán trở mình một cái, quên mất thân thể mình vừa trải qua chuyện gì, đau đến mức nước mắt lăn dài, đồng thời, dường như còn có thứ gì đó khác cũng chảy ra.
Trong không khí thoang thoảng mùi xạ hương nhàn nhạt.
Cả khuôn mặt của Nguyên Kỳ đỏ bừng, vùi sâu vào đống quần áo, không dám ngẩng đầu nhìn Tạ Phùng Xuyên ở đối diện. Sau khi lăn lộn một hồi, xác định hôm nay trong bí cảnh sẽ không có nguy hiểm gì khác, y chậm rãi đứng dậy, định nghĩ cách tìm nước tắm rửa.
Nhưng ngay lúc ấy, phần bụng dưới của y bỗng trở nên nóng ran, khí tức trong cơ thể có dấu hiệu đột phá, từ Trúc Cơ tiến vào Kim Đan.
Nguyên Kỳ ôm bụng, cẩn thận ngồi xuống, bộ dạng giống như sợ người khác đoạt mất thứ gì trong bụng mình vậy, đầy vẻ đề phòng.
Tuy y không đọc nhiều tiểu thuyết tu tiên, nhưng cũng biết song tu có thể thúc đẩy tu vi tăng trưởng, hơn nữa đối phương càng mạnh, tu vi thu hoạch được lại càng nhiều.
Y vốn đã có tâm muốn mạnh lên, bởi trong thế giới tu tiên cường giả vi tôn, nguy hiểm rình rập khắp nơi, nếu không có thực lực hộ thân, ngay cả chết như thế nào cũng không biết.
---
Ba bốn canh giờ sau, Nguyên Kỳ hấp thu xong tinh nguyên của Tạ Phùng Xuyên, tu vi trực tiếp từ Trúc Cơ đột phá đến Kim Đan trung kỳ.
Khóe mắt đuôi mày y đều là ý cười, thế nhưng tựa hồ cũng rất trân trọng tu vi khó khăn mới có được này, không dám biểu lộ quá mức hưng phấn.
Dù sao, đối với rất nhiều tu sĩ tư chất bình thường mà nói, đây là thành tựu cả đời cũng khó với tới.
Nguyên Kỳ không khỏi đắc ý, ánh mắt nhìn về phía Tạ Phùng Xuyên cũng thêm vài phần cảm kích, đồng thời âm thầm hạ quyết tâm: đùi vàng của Tạ Phùng Xuyên, y nhất định phải ôm cho chắc.
Hơn nữa, Tạ Phùng Xuyên lương thiện như vậy, chắc chắn sẽ tha thứ cho y về chuyện hoảng loạn lúc trúng độc.
---
Lúc này trong bí cảnh là ban ngày, tạm thời an toàn, Nguyên Kỳ lần theo ký ức trong nguyên tác mà ra khỏi sơn động, tìm một dòng suối rửa ráy, còn hái thêm ít quả dại không độc đem về.
Vì biết Tạ Phùng Xuyên có chứng sạch sẽ, y còn dùng lá cây mang theo ít nước suối sạch trở về.
Đúng vậy, y muốn giặt quần áo cho Tạ Phùng Xuyên để lấy lòng hắn.
Thế nhưng khi bước vào trong động, y ngẩn ra.
Áo bào trắng trên người Tạ Phùng Xuyên còn trắng hơn cả gương mặt y, vài vết bẩn y từng để lại trước đó, cùng với vết máu từ vết thương của Tạ Phùng Xuyên, đều biến mất không còn dấu vết.
Dải lụa trắng từng dùng để trói Tạ Phùng Xuyên giờ cũng được buộc ngay ngắn trên mái tóc hắn.
Tạ Phùng Xuyên đã khôi phục lại dáng vẻ nghiêm cẩn, không một hạt bụi như lần đầu Nguyên Kỳ gặp hắn, cổ áo cài kín mít, khí chất lạnh lùng tựa vầng trăng trên mặt nước, cao vời vợi không thể chạm tới.
Lúc này Nguyên Kỳ mới chậm rãi nhớ ra, tu sĩ như Tạ Phùng Xuyên đều biết thuật làm sạch y phục.
Y ỉu xìu đặt nước ở cửa động, rồi lủi thủi đi vào trong, còn xoay hai vòng trước mặt Tạ Phùng Xuyên, nhưng từ đầu tới cuối, hắn cũng không mở mắt lấy một lần.
Thế nhưng Nguyên Kỳ nào phải hạng dễ dàng chịu thua, y phủi phủi tay, vừa khe khẽ ngân nga một tiểu khúc vừa nhóm đống củi khô lượm được, tự nhiên ngồi xuống cách Tạ Phùng Xuyên không xa.
Ánh lửa cam vàng lập tức chiếu sáng sơn động âm u, khiến khuôn mặt lạnh lùng của Tạ Phùng Xuyên cũng được nhuộm thêm vài phần ấm áp.
Nguyên Kỳ len lén ngẩng mắt, lén nhìn một cái.
Thật sự rất đẹp.
Nhưng rồi y lại nhớ ra, Tạ Phùng Xuyên đang nhắm mắt, y len lén nhìn thì có ích gì.
Thế là y thẳng thừng mà nhìn.
Chân mày đang khép kín của Tạ Phùng Xuyên khẽ nhíu lại, gần như không thể phát hiện.
Nguyên Kỳ chống cằm, mê mẩn ngắm nhìn, hoàn toàn không phát giác ra điều gì không ổn, cho đến khi Tạ Phùng Xuyên bỗng nhiên mở mắt, bất mãn trừng mắt nhìn y.
Nguyên Kỳ ngẩn ra một chút, sau đó liền cong môi cười nói: “Thì ra ngươi biết ta đang nhìn ngươi, ta còn tưởng ngươi không hay biết gì.”
Đôi mắt hồ ly ấy dưới ánh lửa, sáng trong, thuần khiết như suối đầu nguồn.
Tạ Phùng Xuyên rất nhanh lại nhắm mắt, không muốn đáp lời y.
Nguyên Kỳ thì được nước lấn tới, lén lút dịch người lại gần, ngồi xuống sát bên vai Tạ Phùng Xuyên, rồi lấy ra từ túi càn khôn mấy quả dại to tròn căng mọng, đưa tới bên miệng hắn: “Tư Mệnh đại nhân, ngươi có đói bụng không? Này, ta dành hết quả lớn nhất, ngọt nhất cho ngươi đó.”
“Ngươi yên tâm, là ta tự tay chọn hái, không có độc đâu.”
Tạ Phùng Xuyên khẽ xoay hạt bồ đề trắng trong tay, hơi nghiêng đầu, tránh khỏi trái cây mang theo hương ngọt ngào kia.
Nguyên Kỳ thấy vậy, liền tự mình cầm lấy một quả nhỏ cắn thử, vừa cắn một ngụm liền chua đến nỗi nhăn mặt, bật ra tiếng "xì" đau khổ.
Chân mày Tạ Phùng Xuyên khẽ giật một cái, nhịn không được mà hé mắt nhìn Nguyên Kỳ một cái.
Nguyên Kỳ nhanh chóng bắt được ánh nhìn ấy, lập tức ghé sát lại, cười ngọt ngào: “Ngươi yên tâm, ta ăn là quả chua, còn quả cho ngươi là ngọt nhất.”
Không hiểu sao, Tạ Phùng Xuyên lại cảm thấy nụ cười này chói mắt đến khó chịu, bèn dời ánh mắt đi, lạnh nhạt nói: “Không cần.”
Nguyên Kỳ chẳng hề nản lòng, chọn ra những quả to và ngọt nhất, dùng khăn tay màu xanh biếc sạch sẽ bọc lại, rồi đặt bên người Tạ Phùng Xuyên.
Còn mình thì ôm đống quả chua, vừa ăn vừa chua đến le lưỡi.
Một lúc sau, y lại mở miệng: “Tư Mệnh đại nhân, thật ra ta thực lòng rất thích ngươi, chuyện cưỡng ép song tu với ngươi cũng là bất đắc dĩ... Ngươi đừng giận ta nữa, được không?”
Ánh mắt Nguyên Kỳ trong veo, chân thành nhìn Tạ Phùng Xuyên.
Tựa như đang đem cả tấm chân tình dâng lên trước mặt hắn.
Tạ Phùng Xuyên nhắm mắt lại, cố chấp không nhìn.
Nguyên Kỳ lại nhẹ giọng nói: “Tuy rằng song tu với ngươi giúp ta tăng tu vi, nhưng ta thề, từ nay về sau, bất luận có chuyện gì xảy ra, ta cũng tuyệt đối sẽ không ép ngươi song tu nữa... Ngươi... có thể tha thứ cho ta không?”
---
Ban đêm trong hang động luôn dài hơn ban ngày, Nguyên Kỳ nằm trên ổ nhỏ tự mình trải, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
Trong bóng tối, Tạ Phùng Xuyên đang tĩnh tọa cũng chậm rãi mở mắt ra, nhìn tư thế ngủ tay chân dang rộng bốn phía của Nguyên Kỳ, trong ánh mắt lộ ra sự chán ghét rõ ràng.
Ngay lúc đó, trong hư không vang lên một giọng nam: “Thiếu Tư Mệnh! Là thuộc hạ vô năng, không thể bảo vệ người chu toàn!”
Tạ Phùng Xuyên nhíu chặt mày, mím môi không động đậy, nhưng giọng nói lạnh nhạt lại trực tiếp truyền vào hư không: “Nói chính sự.”
Người trong hư không khựng lại một chút, rồi bẩm báo: “Thuộc hạ đã tra rõ, chuyện vong linh quấy phá là do Thượng Linh trưởng lão mưu tính. Hắn nhiều lần ngăn cản người tiếp nhận vị trí tông chủ, lần này lại nổi lòng sát ý.”
Tạ Phùng Xuyên chỉ nhàn nhạt hỏi: “Những hài tử gặp nạn kia thế nào rồi?”
Người kia đáp: “Bẩm Thiếu Tư Mệnh, người đến kịp thời, bọn trẻ đều đã được cứu, thuộc hạ cũng đã sai người đưa bọn chúng về nhà an toàn.”
“Ừm.”
“Thiếu Tư Mệnh, Thượng Linh trưởng lão, người định xử trí thế nào? Trước kia người luôn nể mặt Diệp tông chủ mà nhiều lần tha cho hắn...”
"Giết đi." Tạ Phùng Xuyên lãnh đạm cắt lời.
Hạt bồ đề trắng trong tay bị hắn mài đến bóng loáng như ngọc, tựa như chỉ là một quyết định rất bình thường.
Người trong hư không dường như cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên, lập tức lĩnh mệnh: “Thuộc hạ tuân lệnh.”
Rồi lại tiếp lời: “Còn một việc nữa, sau khi người bị vây khốn, U Minh Linh Đăng cũng theo đó mà mất tích.”
"Đinh" một tiếng, chuỗi Phật châu trong tay Tạ Phùng Xuyên va chạm nặng nề. Hắn hỏi: “Mất tích? Diệp tông chủ nói thế nào?”
Người kia đáp: “Diệp tông chủ từng vài lần tìm đến người, nhưng thuộc hạ đều lấy cớ người đang bế quan để đuổi về. Có điều Diệp tông chủ lại không hề nhắc tới việc U Minh Linh Đăng thất lạc, chắc là sợ khiến người lo lắng. Chỉ là U Minh Linh Đăng đã nhiễm máu đầu tim của người, cho dù bị kẻ trộm đoạt đi, chỉ sợ kẻ đó cũng không thể thoát nổi.”
“Ừm.”
Trong hư không chợt lặng im.
Theo lý mà nói, người kia báo cáo xong chính sự thì nên biết điều lui xuống.
Bởi vì Tạ Phùng Xuyên trời sinh thích yên tĩnh, ghét nhất là kẻ dài dòng lắm lời.
Nhưng nam tử kia lại vẫn lo lắng hỏi: “Thiếu... Thiếu Tư Mệnh, người ở trong bí cảnh thế nào rồi? Có gặp nguy hiểm gì không?”
Nếu nam tử kia có thể nhìn thấy nét mặt của Tạ Phùng Xuyên qua hư không, nhất định đã sớm ngậm miệng lại.
Nhưng hắn không nhìn thấy, nên vẫn tiếp tục: “Chỉ tiếc bí cảnh đó vốn là di tích của tà thần thượng cổ để lại, thuộc hạ cũng không có cách nào cưỡng ép mở ra được. Chỉ là huyết cổ độc trên người người, nếu bên cạnh không có ai giúp người giải bớt, thì phải làm sao bây giờ?”
Giọng Tạ Phùng Xuyên lạnh nhạt, không chút gợn sóng: “Không ngại.”
Nam tử thở dài, còn muốn nói thêm, nhưng nghĩ đến tính tình cố chấp của chủ nhân nhà mình, cho dù có đau đớn đến đâu cũng sẽ âm thầm chịu đựng, tuyệt không biểu lộ ra ngoài.
Hắn đành nói: “Những ngày qua thuộc hạ đã lật tìm các cổ tịch, cũng đang nghĩ cách tiến vào bí cảnh, nếu có thể, thuộc hạ nguyện tiến vào bầu bạn với người.”
“Không cần.”
"Tại sao?" Nam tử kinh ngạc hỏi: “Trước đây mỗi lần huyết cổ độc phát tác, chẳng phải đều là thuộc hạ...”
Nhưng còn chưa nói hết, Tạ Phùng Xuyên đã trực tiếp cắt đứt truyền âm trong hư không.
---
Nửa đêm, Nguyên Kỳ lại bị cơn nóng bức làm tỉnh giấc, cảm giác như cổ họng bốc hỏa kia lại lần nữa kéo đến, bụng dưới nóng ran, thậm chí còn kịch liệt hơn lần trước.
Nguyên Kỳ mơ mơ màng màng mở mắt ra, gương mặt xinh đẹp như vừa được nước rửa qua, ướt át, đôi má đỏ bừng như trái đào chín mọng.
Lại nữa?
Theo lý mà nói, mỗi ngày độc phải khác nhau chứ?
Nguyên Kỳ gần như bị loại độc này giày vò đến mức tủi thân, hơn nữa lần này dường như còn là phiên bản nâng cấp của độc Hợp Hoan, y cảm thấy hai tai cũng bắt đầu ù đi, bốn phía yên tĩnh đến mức quỷ dị.
Mãi một lúc sau, y mới nghe thấy tiếng nước nhỏ xuống đá, nhưng cơ thể lại càng bị độc Hợp Hoan thôi thúc mãnh liệt hơn.
Nguyên Kỳ cắn chặt môi, nước mắt lưng tròng.
Trước đây y đã thề rằng sẽ không cưỡng ép Tạ Phùng Xuyên song tu nữa.
Mới có một ngày chưa trôi qua, chẳng lẽ y đã phải nuốt lời sao?
Không.
Nguyên Kỳ y cũng còn chút tôn nghiêm chứ!
Nguyên Kỳ ôm bụng, lăn lộn trong ổ nhỏ.
Khó chịu quá, không giải độc thật sự sẽ chết mất.
Y run rẩy đưa đầu ngón tay đỏ bừng ra, giọng nói mềm mại yếu ớt: “Tư Mệnh đại nhân... cứu ta với, ta lại trúng độc rồi...”