Nhược Kiều nghe giọng nói trầm ấm đó cất lên thì ngẩng đầu nhìn sang bàn ăn bên cạnh thì ngay trung tâm có một nam sinh đang cuối đầu ăn phần cơm của mình, chỉ nhìn thấy được một phần gương mặt nên cô cũng không chú tâm mấy, cả đám kia nghe giọng nói đó cất lên thì cũng bắt qua câu chuyện khác, lúc này Nhược Kiều mới chậm rãi đứng lên đi về lớp vừa đi vừa tức giận vì bọn họ trò chuyện mà lôi kéo cô với em gái cô vào câu chuyện của họ còn phát ngôn con này con nọ nên khác tức, về lớp cô ngồi vào chỗ của mình lấy sách ra đọc trước vì cô muốn trước mặt mọi người cô là một cô gái ngây thơ hiền lành như em gái của mình, đang đọc thì cô cảm giác chỗ ngồi bên cạnh có người ngồi xuống, cô cũng không quan tâm tiếp tục đọc sách tiếp.
Lúc này bên cạnh Tân Phong cất tiếng nói:" Cậu tên gì thế?" Tân Phong biết tên cô nhưng có ý hỏi vậy để tìm lí do bắt chuyện với cô, Nhược Kiều nghe bên cạnh có giọng nói đang hỏi thì mình thì cô không quay qua nhìn mà vừa đọc sách vừa trả lời:" Nhược Kiều, hôm qua có giới thiệu rồi" Tân Phong nghe cô trả lời vậy thì mỉm cười nói tiếp với cô:" Trước cấp 2 cậu học trường nào thế?" Nhược Kiều nghe vậy cũng thờ ơ đáp:" Số 1" Tân Phong nghe vậy định tiếp tục bắt chuyện nhưng thầy đã vào lớp nên cậu cũng đành cất lời nói lại.
Sau giờ học thì trời cũng xá chiều cô cùng em gái của mình đi trên ven đường vừa đi vừa nói chuyện phiếm, cô không nhắc đến chuyện giờ nghĩ trưa trong căn tin cho em gái của mình vì cô nghĩ cũng phải chuyện gì to tát. Về đến nhà mở cửa vào thì cô thấy ba mình đang ngồi trên sofa xem tivi còn mẹ cô thì trong bếp làm đồ ăn cô thấy vậy thì vào phòng cất cặp rồi đi ra sofa ngồi kế cha mình:" Nay cha không đi làm à?" ông Nhược nghe vậy thì quay qua nhìn Nhược Kiều:" Nay công ty cho tan ca sớm" Nhược Kiều thấy ông vậy liền đi vòng ra sofa bóp vai cho ông, ông Nhược thấy con gái của mình khác thường thái độ ngoan ngoãn nên cũng hơi bất ngờ, Nhược Kiều vừa bóp vừa nói:" Cha, cha cho con tí tiền tiêu vặt được không ạ?" Ông Nhược nghe con gái mình nói vậy thì cũng hiểu ra hành động bóp vai của Nhược Kiều rồi nói:" Mẹ con mới cho tiền tiêu vặt đầu tháng mà?" lúc này trong bếp phát ra tiếng của bà Trần:" Mới cho nó đầu tháng đấy, ông đừng để nó dụ" Nhược Kiều nghe mẹ mình nói vậy cũng xù mặt đi vào phòng, trong phòng thấy Nhược Hạ đang ngồi cho 2 con mèo đang ăn cô liền bực bội bế 1 bé mèo lên rồi nằm xuống giường xoa nịnh bé mèo.
Nhược Hạ thấy chị mình thái độ không tốt nên hỏi:" Chị sao vậy?" Cô nghe em mình hỏi vậy thì ủ rủ mặt mài trả lời lại:" Chả sao cả" Nhược Hạ nghe chị mình trả lời vậy thì cũng hiểu chuyện gì xảy ra vừa cho mèo ăn vừa nói:" Chị mua đồ trang điểm quần áo vậy tiền đâu chị tiêu vặt?" vừa nói hết câu thì điện thoại của Nhược Kiều reo lên, cô cầm điện thoại lên nhìn thì thấy Lục Minh gọi cô nhấn nút nghe thì bên kia phát ra tiếng:
- Alo, Nhược Kiều nay tập hợp chỗ cũ
Nhược Kiều nghe vậy thì cười khẩu rồi trả lời:
- Lục Minh à, dụ gì vậy?
Bên kia vọng ra tiếng nói lớn:
-Cái đếch gì, nay không ra là không có anh em cái đếch gì hết.
Vừa nói xong bên kia tắt máy, Nhược Kiều cười khẩy rồi quay qua em mình nói: " Tối nay chị đi ra ngoài em giấu cha mẹ giúp chị nhé?" Nhược Hạ nghe chị mình hỏi vậy thì cũng ập ừ cô biết chị mình đi dâu cũng không khuyên được nên không nói gì, ăn cơm tối xong cô rón rén về phòng khoá cửa lại lấy đồ trang điểm ra sửa soạn chuẩn bị tới chỗ hẹn, tầm nửa tiếng sau Nhược Hạ vào phòng thì thấy chị mình đang thay một chiếc áo thun mỏng, quần đùi tóc xoả ra mặt thì trang điểm đậm, Nhược Hạ nhìn sơ qua cũng không biết chị của mình. Nhược Kiều vừa thay đồ xong thì quay qua nói với em mình:" Hồi mẹ có hỏi chị đâu thì nói chị khó chịu nên ngủ sớm rồi nha" Nhược Hạ gật đầu rồi nói:" Nào chị về?" cô nghe vậy thì một tay túi một tay cầm điện thoại nhìn Nhược Hạ:" Chị về sớm thôi, em ngủ trước đi nhớ mở cửa sổ đấy" nói xong cô liền trèo qua cửa sổ rồi đi
Cửa sổ nhà cô thì gần mặt đất lại không có khung cửa nên thuận tiện trèo qua, vì chỗ cô ở không có mấy vụ ăn cắp ăn trộm nên cũng khá yên tâm. Cô nhảy ra khỏi cửa sổ rồi bắt xe tới một khu nhà, tuy nói là một khu nhà nhưng rất ít người ở nên cũng coi là vắng vẻ, lúc cô tới thì Lục Minh còn thêm sáu bảy người cũng có mặt ở đó nam có nữ cũng có. Lục Minh thấy cô đến thì quát lên: " Con mẹ nó, cô giờ mới tới?" Nhược Kiều nghe Lục Minh quát vậy thì liếc anh một cái rồi đi từ từ lại một cái ghế ngồi xuống nhẹ miệng nói:" Sao? có ý kiến gì à?" Lục Minh nghe vậy càng tức thêm:" Được, cô vào được Nhị Trung rồi liền bỏ bọn này phải không?" Nhược Kiều cười khẩy rồi nhìn qua một cô gái đứng một gốc mở miệng:" Tiểu Kỳ" Cô gái trong gốc nghe Nhược Kiều gọi tên mình rồi cười lớn:
" Nào chị em, lâu rồi mới gặp" cô gái nói gọi bổ sung thêm một câu:"3 ngày rồi đấy"
Nhược Kiều cười cười rồi đi lại chỗ cô gái đang đứng ở đó:
"Haizzz, Nhị Trung chẳng có gì thú vị, lúc đầu thì háo thức thật đấy, vào rồi mới biết chán phèo"
Lục Minh lúc này mới bình tĩnh lại rồi cười cười đưa tay lên vai Nhược Kiều:
" Nhược Kiều à, cô còn nhớ chuyện gì không?"
" Chuyện gì? bỏ cái tay ra!"
" Cô hứa gì với tôi mà giờ cô quên rồi?"
" Đánh bài? đua xe? lắc xí ngầu? chuyện gì?"
" Con mẹ nó, cô quên thật à?"
Nhược Kiều bị Lục Minh quát có chút giựt mình lùi lại vài bước rồi quát lại:
" Con mẹ mày, quát cái đếch gì"
Lục Minh bị Nhược Kiều quát lại có chút ủ rủ ra mặt rồi nhẹ giọng nói:
" Kiều Kiều, cậu quên thật à?"
" Quên chuyện gì?"
Lục Minh nghe cô trả lời thờ hững vậy thì rưng mắt nhìn thẳng Nhược Kiều nói:
" Cậu nói cậu vào được Nhị Trung thì ở bên tớ!"
Nhược Kiều nghe Lục Minh nói vậy thì có chút bất ngờ rồi xua cái bàn tay vừa đi nói với Lục Minh:
" À chuyện đó à? Cậu tìm đối tượng khác đi"
Nhược Kiều vừa nói xong cả đám cười ồ lên, sắc mặt của Lục Minh trầm xuống hút thích nói:
" Cậu lừa tớ à? Hay cậu vào Nhị Trung rồi quen được thằng nào rồi quên tớ?"
Nhược Kiều nghe vậy cười lớn:
" Thằng nào lọt được vào mắt chị mày được?"
Nói xong câu đó cô khều khều Kỳ Kỳ đang đứng ở đó thì thầm:
" Đi ăn đêm không tiểu Kỳ?"
Kỳ kỳ bị Nhược Kiều hỏi vậy thì gật đầu lia lịa. Hai người họ đi vào một quán quành thánh bên đường kêu 2 tô mặc kệ cả đám con trai đứng ở đó an uie Lục Minh, đang ăn thì Kỳ Kỳ thình lình lên tiếng:
"Kiều Kiều , Cậu ở Nhị Trung vui không? có anh nào đẹp trai không?"
" Chán phèo ấy, toàn mấy thằng mọt sách chả đứa nào coi được tàm tạm thì dễ coi được một chút"
" Haizzz, trường tớ cũng vậy chả thằng nào coi ra hồn"
" Nhưng mà tớ nghe nói trường Nhị Trung có 1 cậu học sinh thi tuyển sinh điểm cao còn đẹp trai nữa cậu gặp chưa?"
Nhược Kiều nghe Kỳ Kỳ nói vậy thì tò mò coi là ai nhưng cô chưa từng thấy ai coi được quá lắm thì cũng như Tân Phong cũng coi được nhưng chưa thấy nhân vật mà Kỳ Kỳ nói nên lắc đầu:
" Có thấy ai đâu, chắc năm sau đợi lứa lớp 10 khác "
Kỳ Kỳ nghe cô nói vậy thì cũng tò mò xem đẹp như nào. Ăn xong lúc này cũng hơn 12 giờ mấy nên hai người cũng tách ra đi về, về đến nhà Nhược Kiều nhảy qua cửa sổ vào phòng thì thấy em mình đang nằm ngủ cô thấy vật cũng đi nhẹ cho em mình ngủ, cô tẩy trang xong thì cô cũng nằm trên giường lướt wechat hồi mới ngủ.
Sáng hôm cô lại ngủ quên nên xém tý bị trễ em cô vì đợi cô lâu nên bị bà Trần hối đi trước sợ Nhược Hạ bị chị mình làm ảnh hưởng mà đi trễ, lúc Nhược Kiều đi vào lớp căn phòng đang ồn ào thì thấy cô đi vào nên cả lớp im bật, cô khó hiểu nên về chỗ ngồi của mình cũng không quan tâm mấy, vừa ngồi xuống thì Tân Phong gõ lên mặt bàn cô đưa qua cho cô một cái bánh ngọt tiramisu qua cho cô cười cười nói:" Cho cậu này" Nhược Kiều khó hiểu nhìn cái bánh rồi nhìn Tân Phong, cậu ta thấy cô như vậy thì nói tiếp:" Vì cậu nên tớ thắng cá cược đấy" nói tới đây cô cũng hiểu ra từ từ là chuyện gì.
Cô thì cũng không ngại nên nhận cái bánh tiramisu đó rồi nói cảm ơn, Tân Phong nghe cô cảm ơn thì cười cười nói tiếp:" Cậu trở thành nữ thần trường Nhị Trung rồi đấy!" Nhược Kiều nghe vậy thì cũng sỡ người quay qua Tân Phong:
" Nữ Thần?"
" Đúng vậy, trên diễn đàn học sinh trong trường bình chọn cô hơn Nhược Hạ đấy"
Cô nghe vậy thì thấy vui nên mỉm cười ngọt ngào như lời cảm ơn cho Tân Phong, Tân Phong thấy cô cười với mình thì trong lòng như có ánh nắng chiếu vào vậy vừa ấm mà vô cùng nghẹ nhàng. Trong tiết học vì tối đó cô thức khuya nên vừa nghe giảng bài vừa gật gù ngủ gục, cô suy nghĩ từ nay về sau sẽ ngủ trước 10 giờ mặc kệ đám của Lục Minh thức khuya làm cô tổn thương da mặt mất ngủ nên cô khá bực bội.
Tới giờ nghĩ trưa cô định qua rủ Nhược Hạ đi căn tin định đứng lên thì cô gái bàn trên xoay xuống hỏi cô đi căn tin không, cô nghĩ dù sau thì cũng làm bạn với bạn cùng lớp cũng không sao nên cô gật đầu, vậy 2 người họ cùng nhau xuống căn tin, lúc đi thì cô mới biết được tên của người bạn bàn trên của mình tên là Lam Thư, bước vào trong căn tin bao nhiêu cặp mặt đều dính trên người của Nhược Kiều, cô nghe họ xì xào nói rằng danh bất hư phàm, ở ngoài còn xinh hơn trên ảnh chụp lén. Cô nghe vậy thì cũng mặt kệ đi gọi phần cơm của mình đi tới bàn ngồi cùng Lam Thư, trong lúc ăn thì trên cô nghe tiếng nói:
" Cậu tên gì vậy?"
Nhược Kiều ngẩng đầu lên thì thấy đó là một nam sinh khá cao khoảng 1m82 gì đó đang bắt chuyện với cô, cô nghe cậu ta nói vậy thì chậm rãi trả lời qua loa: "Nhược Kiều" nam sinh nghe câu nói vậy thì thì thầm cái tên Nhược Kiều này trong miệng rồi nói tiếp:
" Tớ tên là Tống Tề"
Nhược Kiều nghe vậy thì cũng thờ hững đáp một tiếng rồi ăn tiếp phần cơm của mình, nam sinh đó không bỏ cuộc mà tiếp tục bắt chuyện:
" Nhược Kiều, bọn mình làm bạn được không?"
Nhược Kiều thấy nam sinh này cố chấp vậy thì cũng có muốn trêu đùa nên gật đầu một cái, Tống Tề thấy cô gật đầu thì nở nụ cười:
" Nhược Kiều, cậu cho tới xin wechat của cậu được không?"
Nhược Kiều nghe nam sinh nói vậy thì mỉm cười ăn tiếp ăn phần của mình, không đáp câu hỏi của Tống Tề, cậu ta thấy Nhược Kiều không trả lời thì cũng biết câu trả lời buồn bã đi về đám bạn của mình, một lúc sau cô nghe tiếng ồn ào của một đám nam sinh đang trò chuyện
" Con mẹ nó, tưởng đâu dễ tán ai ngờ con nhỏ đó khó hơn tao tưởng"
" Haha, Tao ngồi cùng bàn mấy ngày nay chỉ mới nói chuyện được một hai câu đấy"
" Khó tán hơn Nhược Hạ lớp mày rồi"
" Anh Giang, anh nghĩ anh tán được nhỏ đó không?"
Lúc này cô lại nghe một giọng nói trầm ấm cất lên: "Không hứng thú"
Lúc này cô quay qua thì thấy bàn đó có một nam sinh gương mặt sặc lạnh, cuốn hút khiến cho Nhược Hạ nhìn chầm chầm vào cậu ta, đúng lúc mà cô đang nhìn cậu ta thì nam sinh ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của cô đang nhìn mình, cô bị anh bắt gặp thì cũng không ngại ngùng gì trừng mắt với nam sinh đó một cái rồi quay đầu nói chuyện với Lam Thư.
Vì cô với Nhược Hạ học khác lớp nên tiết học không giống nhau bữa thì cô về sớm bữa thì em gái cô về sớm nên cô kêu em gái mình ra sớm thì về trước khỏi đợi mình, vì vậy nay em gái cô về trước. Lúc học xong cô lặng lẽ dọn tập sách rồi chuẩn bị về, lúc ra cổng trường thì cô thấy một nam sinh cao gầy đang dẫn chiếc xe đạp đi ve đường, nam sinh đó thì đi trước cô thì đi sau. Cô khá tò mò vì nam sinh đó có xe đạp mà sao lại dẫn bộ vừa đi vừa suy nghĩ chuyện trên mây.
Đang đi thì điện thoại cô hiện tin nhắn wechat [ Kiều Kiều, nay cha mẹ đi về nhà ông nội mẹ có để sẵn tiền ở trên bàn con về thì dẫn Hạ Hạ ra ngoài kiếm gì ăn nha!] Đọc xong cô thấy trong lòng vui hẵng vì cô ngán cơm mẹ cô nấu lắm rồi nên muốn thay đổi khẩu phần, cô mở wechat Nhược Hạ lên hỏi em gái mình muốn ăn gì vừa đi vừa nhắn thì cô cảm nhận mình đụng trúng cái gì đó nên dời mắt khỏi điện thoại ngước nhìn thì thấy cô đụng trúng phải một người.