Chủ nhà xưởng miệng lải nhải không ngừng, Từ Trung Nguyên ra hiệu, cấp dưới phía sau vung tay chặt xuống, chủ xưởng chưa kịp kêu một tiếng thì đầu đã ngoẹo sang bên, được đặt nhẹ nhàng xuống đất, thủ pháp này có thể khiến tù binh hồ đồ ngủ mấy tiếng.
Rời gian phòng, ra hiệu lần nữa, mấy người trong phòng cũng bị dùng thủ pháp tương tự đánh ngất, đám này làm chuyện bất nhân như vậy chắc chắn không dám báo cảnh sát.
Từ Trung Nguyên chỉ huy cả đám lục lọi một lượt, đúng là đang gia công hũ tro cốt dùng rồi, dưới gầm bàn còn có mấy hũ tro cốt đã gia công xong. Hơn nữa còn gia công luôn cả trang phục người chết, trong nhà chất đống quần áo đã giặt sạch, là phẳng, nói không chừng mai thôi số quần áo này sẽ xuất hiện ở cái quầy ven đường nào đó ở Trung Châu. Dù đám người Từ Trung Nguyên lớn gan cũng phải rùng mình.
Bận rộn suốt ngày không có chút thu hoạch nào, lên xe quay trở về, rời khỏi thôn, Từ Thừa Quý mở cửa sổ xe, liên tục nhổ nước bọt như sợ dính phải chuyện xui quẩy: "Bác Hai, trong nước sao lại biến thành thế này, cháu có nghe nói có người làm hàng giả rồi, nhưng không ngờ kiếm tiền một cách ghê tởm như vậy.”
“Vì lợi ích cả mà thôi, biết sao được, 5000 năm văn hóa của Trung Hoa chống không nổi 5 năm văn hóa làm hàng giả. Bản thân Trung Châu vốn là nơi quy tụ hàng giả tứ phương, thứ này đã thẩm thấu vào cả cuộc sống rồi.” Từ Trung Nguyên thở dài ngao ngán.
“Hết rồi, người Trung Quốc hết thuốc chữa rồi.” Từ Thừa Quý bình luận.
Câu này chẳng làm Từ Trung Nguyên bất ngờ, đứa bé này ra nước ngoài tới gần chục năm, e là cả da lẫn xương đều đã bị tây hóa

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play