“Tôi hiểu rồi.” Lưu Nghĩa Minh đi thẳng vào chủ đề: “Vậy phải chúc mừng cậu rồi, sắp thành phú ông bạc tỉ rồi, nói thế là cậu đã tìm ra phải không?”
“Tìm ra rồi.” Soái Lãng tuy vẫn say, nhưng nói câu này bằng giọng điệu khẳng định chắc nịch.
Cả đám chấn kinh, chuyện tới quá bất ngờ, chưa kịp kiến thiết tâm lý, càng sợ ném chuột vỡ đồ, nín thở chờ đợi.
“Xem ra lời đồn không sai, cậu đúng là nhân vật lợi hại, không làm chúng tôi thất vọng, vậy bây giờ cậu định làm thế nào?” Lưu Nghĩa Minh phải dùng hết định lực mới khiến giọng mình không run lên.
“Làm cái chó gì mà làm, một mình tôi thì làm sao được, tôi vốn muốn nuốt một mình, nhưng bà mẹ nó chứ, tôi dám sao, sợ vừa lấy vào tay không bị các người diệt cũng bị cảnh sát tóm, chẳng được gì ... Hu hu hu, tôi hận mình sao vô dụng như thế, vừa sợ nghèo vừa sợ chết, tiền ngay trước mặt mà không dám lấy.” Soái Lãng nói tới đó lại khóc ròng, vừa khóc vừa tát mình bôm bốp.
Nhưng lần này nhìn cảnh đó Trần Kiện lại vui mừng, ở đây toàn người từng trải rồi, cái tâm trạng này bọn họ có thể hiểu được, đổi lại là họ, chắc dằn vặt chết mất, bảo sao uống say thế.
Thằng nhãi này chỉ đến thế thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT