Thường có câu người say rượu thường rất nặng, chủ yếu là vì say nhũn người ra rồi, nên phải mất bốn bảo an khiêng Soái Lãng vào công ty, người theo sau dở khóc dở cười, chỉ có Từ Tiến Đĩnh hỏi Trâu Hiểu Lộ: “Không đúng, cậu ta vốn ở sơn trang Tung Sơn mà, sao lại về rồi?”
“Tôi cũng không biết.” Trâu Hiểu Lộ quay sang hỏi Hạ Bội Lan: “Trợ lý Hạ, anh ấy tới hội sở lúc nào?”
“Chưa tới 11 giờ đã tới rồi.” Hạ Bội Lan gặp phải nhiệm vụ này cũng không thoải mái gì.
Trần Kiện thì cười ha hả: “Mẹ nó, thằng nhãi này tương lai mà làm quan thì là nhân tài đấy.”
Lưu Nghĩa Minh không nói gì, luôn cảm giác người này có chỗ đặc thù, nhưng sự thực thì lần nào cũng khiến hắn phải rớt mắt kính, nhìn Soái Lãng bị khiêng vào thang máy, lòng thầm than đáng tiếc.
“Thằng tiểu lưu manh này không phải trêu chúng ta chứ, nếu bảo tôi làm, tôi cho người dạy y một bài học cho nhớ.” Từ Tiến Đĩnh trong lúc đợi thang máy nghiến răng nói, bị Soái Lãng làm tốn thời gian tiền bạc, hắn tức lắm.
Hoàng Tông Thắng tu dưỡng rất cao, tình nhân bị người ta trêu ghẹo, vậy mà chẳng hề tỏ ra tức giận: “Giám đốc Từ nếu muốn hạ mình xuống đi tranh chấp với cậu ta thì tôi không có ý kiến gì.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT