Lần này trở về trường cũ với Soái Lãng mà nói là lần mỹ hảo nhất, chẳng những cùng tiểu học muội đuổi nhau trên bãi cỏ, tới thư viện tìm sách, còn cùng nhau đi dạo tán gẫu quanh trường học, là thời gian đầu óc được thả lỏng nhất trong suốt hơn một tháng qua.
Đã thế còn được thầy Vương mời cơm, buổi trưa ăn cơm ở nhà hàng cách trường không xa, vì cám ơn chuyện tổ chức triển lãm lần trước, nên bữa cơm có cả vợ chồng thầy Vương, cụ Vương.
Lạ một cái là cả nhà họ đều có truyền thống làm nghề giáo, nhưng lại thân thiện, không khô khan, quan trọng nhất là trò chuyện với Soái Lãng rất tâm đầu ý hợp, không hề cảm thấy có khoảng cách gì cả.
Ngồi bên trái Soái Lãng là mẹ Vương Tuyết Na, ngồi bên phải là thầy Vương, hai vợ chồng liên tục gắp thức ăn cho Soái Lãng, thi thoảng mọi người trò chuyện với cụ Vương, khi đó cần Vương Tuyên Na phải ghé sát tai ông chuyển lời.
Cụ Vương sức khỏe còn tốt lắm, ăn được uống được, chân vẫn vững tay chưa run, mỗi tội là tai gần như điếc rồi, nghe cứ cái nọ sọ cái kia, đang ăn không rõ nghe nhầm cái gì, thình lình chỉ Soái Lãng hỏi con trai: “Đấy có phải là cháu rể không?”
Cả nhà ngẩn ra sau đó cùng cười lớn, Vương Tuyết Na cười vui nhất, còn ghé tai ông nội hỏi: “Ông thấy cháu rể thế nào?”
Cụ Vương nhìn Soái Lãng, con mắt mờ đục nhìn chăm chú lắm, hồi lâu đánh giá: “Ừ, hơn cha cháu đấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play