“Thẩm cảnh đốc, chỗ chúng tôi đã xong rồi, tro cốt của Đoan Mộc Giới Bình Giới Bình được hạ táng vào lúc 12 giờ 20 phút, Soái Lãng và mấy người bạn đã rời đi rồi, không có gì khác thường. Chúng tôi theo họ ba ngày, không tiếp xúc với ai cả, bọn họ chỉ tới đồn công an huyện Loan Sơn, sau đó hỏi thăm không ít quần chúng, chứng thực mộ cha mẹ Đoan Mộc Giới Bình nhiều năm chưa tới đụng tới. Chúng tôi có chụp ảnh lúc chuyển mộ, quan tài gần mục nát cả rồi.”
Nghe báo cáo, Thẩm Tử Ngang chỉ lạnh nhạt nói: “Về đội.”
Bỏ điện thoại xuống, Thẩm Tử Ngang từ bên cửa sổ quay về chỗ ngồi trong văn phòng, hỏi: “Có phát hiện gì không?”
Một nam tử trung niên lắc đầu: “ Tôi đã xem mười mấy lần rồi, nếu như hắn muốn ám thị nơi giấu tiền, trước tiên là phải nhắc tới địa điểm, nhưng từ cuộc đối thoại của hai người họ, trừ Mang Sơn và mộ của cha mẹ hắn, không có địa điểm khác đáng chú ý.”
Đó là một trinh sát viên lâu năm của sở tỉnh, chuyên lần theo dấu vết. Bên cạnh ông ta là nữ cảnh sát của ban điều tra kinh tế, mới trên 30 song đã dạn dày kinh nghiệm: “ Tôi cũng không phát hiện điều gì, lý luận mà nói khả năng là tiền mặt không cao, tôi càng thiên về chuyện hắn đổi thành đồ có giá trị cao như đồ cổ, kim cương, vàng gì đó. Nếu là trái phiếu, thì cả hộp cũng không chứa nổi cả tỉ đồng ... Song giống như anh Đông nói, nếu hắn muốn chuyển giao tài sản thì phải nói ra địa điểm ...”
“À, có một bài thơ của Tô Đông Pha.” Thẩm Tử Ngang có chút nóng ruột.
“Tôi thiên về đó là bài thơ ứng cảnh, đồi thông quạnh, dưới đêm trăng, chỉ đơn giản nói tới mộ cha hắn thôi.” Nữ cảnh sát không tán thành.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT