Soái Lãng gần đạt tới giới hạn rồi, y đâu biết khuyên nhủ nữ nhân khóc, chỉ có một chiêu ôm vào lòng lại không thể làm lúc này, đành nói: “Chị Đỗ, đừng khóc nữa, khóc cũng có lấy lại được tiền đâu, dám chơi dám chịu, có lúc lãi thì có lúc lỗ ...”
Đỗ Ngọc Phân thấm nước mắt, cố gắng ổn định lại, xụt xịt mấy lần mới nơi ra được: “Vậy bây giờ tôi phải làm sao?”
Nữ nân khi gặp khó khăn luôn tìm người hỏi ý kiến, dù đó là xúi bậy họ vẫn muốn nghe hơn là quyết định của bản thân, ai dè hôm nay hỏi không đúng đối tượng, Soái Lãng chỉ bản thân: “ Chị hỏi tôi làm thế nào á? Tôi thì có cách gì được chứ, TTCK đâu phải có mỗi chị mất tiền, chị mất còn ít đấy, người khác còn nhảy lầu rồi kìa … ông chủ lớn hẳn hoi đấy.”
“Vậy tiền thì phải làm sao?” Đỗ Ngọc Phân lí nhí hỏi, giọng gần như không nghe thấy, ánh mắt có chút né tránh, chẳng những nợ ân tình lớn, giờ còn nợ số tiền lớn, đen đủi hơn nữa cô cũng chẳng còn tiền.
Chuyện này cô nghĩ nhiều rồi, với tính cách rộng rãi của Soái Lãng, sẽ không đòi nợ, cùng lắm sẽ hoàn nợ cho cô. Kỳ thực suốt thời gian qua cô trốn tránh Soái Lãng, vừa ôm hi vọng mong manh cổ phiếu tăng giá, vừa chửi mình ngu ngốc.
Soái Lãng tự cười tựa không nhích tới gần, trong nhà ấm áp, áo ngoài đã được Đỗ Ngọc Phân cởi ra, thả trên ghế tựa, dưới chiếc áo len vàng ôm bó sát, thân thể đầy đặn đầy nhục cảm của thiếu phụ trên 30 không phải thiếu nữ so sánh được, nuốt nước bọt hỏi: “Thế chị bảo phải làm sao?”
“Tránh ra.” Đỗ Ngọc Phân đưa tay đẩy Soái Lãng một cái, giận dỗi nói: “Cùng lắm tôi bán nhà trả cậu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT