Soái Lãng đã đi, nhưng y chỉ là nhân vật nhỏ bé thôi, chỉ làm chất xúc tác, y vừa mới đi, Lão Trịnh, Thẩm Tử Ngang và hai chuyên gia thẩm vấn đi vào. Đoan Mộc Giới Bình ngẩng đầu nhìn một đám người mặc cảnh phục, ánh mắt biến thành khinh bỉ và ngạo nghễ.
“Đoan Mộc Giới Bình, tôi không có gì để nói với anh cả, người khác có thể khuyên thẳng thắn nhận khoan hồng, còn anh chỉ có thể nói, chết sớm đầu thai sớm, chúng tôi sớm kết án cũng là sự giải thoát cho anh, anh thấy thế nào?” Trịnh Quan Quần đi thẳng vào vấn đề.
“Thống khoái.” Đoan Mộc Giới Bình giơ ngón tay cái với Lão Trịnh.
“Chúng tôi đã xác thực, mười bảy tờ trái phiếu của anh đều là đồ giả, toàn bộ số thẻ ngân hàng chưa tới 3 triệu. Số tiền Từ Phượng Phi nắm giữ cũng chỉ 60 triệu. Theo ước chừng của chúng tôi, tiền chiếm đoạt của anh chừng 1 tỷ. Đừng quanh co nữa.” Trịnh Quan Quần rất trực tiếp, tuy nghe một câu chuyện thê thảm làm người ta không đành lòng, nhưng ông vẫn phải thực thi chức trách.
“Không chỉ 1 tỷ, hiện giờ tham quan làm một vụ cũng vài trăm triệu, 1 tỷ thì quá coi thường tôi rồi.” Đoan Mộc Giới Bình như lại phạm vào bệnh ám ảnh cưỡng chế, sợ người ta không coi trọng.
“Được, thống khoái chút, anh giấu tiền ở đâu?” Thẩm Tử Ngang xen lời.
“Có điều tôi sợ giao ra, các anh không lấy ra nổi.” Đoan Mộc Giới Bình cười quỷ dị, không hề có ý che giấu, trực tiếp yêu cầu: “Mang đồ của tôi tới đây.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT