Xích sắt kêu loảng xoảng, Đoan Mộc Giới Bình lau nước mắt, chuyện đã qua rồi, dù rơi lệ cũng không nghẹn ngào, nói tiếp.
“Kỳ thực nói ra đó là một sai sót, bạn tù của cha tôi nói, vì cha tôi liên tục kháng nghị, khi đó ủy ban cách mạng cực kỳ chú ý tới ông, bảo ông viết thư nhận tội, ông ấy không viết, thế là họ treo ông một đêm, không ngờ cứ thế mà đi ...”
“Khi cha tôi chết, tôi không biết mẹ tôi ở đâu, tới năm 76 tôi mới biết mẹ tôi bị giám sát lao động ở thông Giới Hà huyện Loan Sơn. Khi tôi tìm tới nơi thì mẹ tôi chết ba năm rồi, do nghe tin dữ về cha tôi mà tự tận, thôn dân kể khi vớt lên thì nước đã làm trôi hết quần áo của mẹ tôi, bà ấy khuất nhục nhảy xuống sông, khuất nhục tới thế giới khác ....”
“Một ngôi nhà êm ấm vậy là tan nát, khi đó tôi muốn hợp táng cha mẹ tôi, nhưng tiền thuê người đào mộ cũng không có, đợi hoàn thành được tâm nguyện thì đã là mười năm sau rồi.”
Soái lãng nghe mà sống mũi cũng cay cay, cái niên đại đen tối hỗn loạn đó y chỉ nghe nói, không ngờ nó khiến người ta ớn lạnh như vậy, một người trải qua chuyện đó, vậy trên đời còn thứ gì khiến hắn bận tâm nữa không.
Không, chỉ còn thù hận thôi, ít nhất Soái Lãng thấy, nếu đổi lại là mình, có lẽ y muốn cho một mồi lửa thiêu rụi cái thế giới này, hắn, là con quái vật do thời đại sinh ra.
“Những chuyện này tôi nghe cha tôi kể rồi, có lẽ đó là nguyên nhân ông tránh đi.” Soái Lãng lẩm bẩm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play