Trịnh Kiện Minh ngồi xuống, muôn vạn lời không biết nói, không biết mở miệng thế nào, mân mê cốc trà, mấy lần mở miệng lại thôi.
“Tôi là thế này đấy, ông gặp rồi, thất vọng lắm phải không?” Dư Tội chỉ bên cạnh: “Vợ tôi, Lâm Vũ Tịnh, cũng là cảnh sát... Cha tôi Dư Mãn Đường, không cần giới thiệu, ông quen... Mẹ tôi là Hạ Mẫn Chi, có cơ hội về Lâm Phần, tôi giới thiệu cho ông.”
Đây là kết quả, Lâm Vũ Tịnh ngạc nhiên, nghe chồng nói không có chút miễn cưỡng gì hết, nhìn Trịnh Kiện Minh, vẻ phú quý ấy thực sự không có chút hòa hợp nào, người cha bán hoa quả xuất hiện lúc này có lẽ giống cha con hơn.
“Cha... cha biết, con có người cha tốt, người không quên gốc, là chuyện tốt.” Trịnh Kiện Minh bộ dạng không cách nào đối diện với cốt nhục vứt bỏ mấy chục năm: “Trước khi tới, cha đi gặp Phùng Uyển Mỹ... Mẹ đẻ con, dù con có nhận bà ấy không, bà ấy vẫn là mẹ đẻ của con... Nhóm máu của con là máu hiếm RH âm tính, giống máu bà ấy... Nhưng con giống cha hơn...”
Nói tới đó tay run run muốn đưa ra nắm lấy tay Dư Tội, có điều dừng lại giữa chừng, rút về.
“Chuyện trước khi cha bỏ đi thì chắc con biết rồi, về sau cha lập gia đình, có một trai một gái, đều đưa đi Anh học... Đây là em trai em gái con, có điều hoa nuôi trong lồng kính hơi yếu đuối, chúng kém con xa lắm... Con giống cha hơn một chút.”
Đó là bức ảnh gia đình ấm áp, chàng trai trắng trẻo, đó mới là Trịnh công tử, một cô nương mười mấy tuổi, rất xinh đẹp cao ráo, đều chẳng có chút nào giống Dư Tội, cảm giác vô cùng xa lạ, chẳng khơi lên được chút máu mủ nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play