“Sắc mặt cậu có vẻ không tốt, có chuyện gì sao?” Mã Thu Lâm nhìn Dư Tội như thiếu ngủ nhiều ngày, hỏi.
“Không sao đâu ạ, vụ án thôi.” Dư Tội cười gượng gạo, nói vậy không phải sai.
“Vụ án khiến cậu đau đầu hẳn không phải án nhỏ.” Mã Thu Lâm không truy hỏi.
“Ký thực không phải là án gì lớn, bác Mã, cháu hỏi bác chuyện này nhé.” Dư Tội quay sang ông già mặt đã đầy nếp nhăn, án với y không khó, xong nút thắt tâm ý thì khó cởi: “Bác cả đời bắt kẻ xấu, tới khi ốm bệnh tóc bạc, làm trâu làm ngựa cả đời, kết quả là bản thân chẳng ra trắng ra đen, cảnh hàm còn không bằng bọn học sinh mới ra trường, chức vụ chỉ là đồn trưởng nhỏ xíu, bác có hối hận không?”
“Có, mặc lên bộ cảnh phục, vừa khổ vừa mệt, vất vả cả đời, chẳng chăm lo được cho vợ con, tôi hối hận cả đời.” Mã Thu Lâm thở dài, có điều lại đổi giọng: “Nhưng mà nếu không mặc bộ cảnh phục này, cả đời bình an yên ổn, hay thì hay đấy, chỉ là lỡ bao nhiêu chuyện đặc sắc, cuối đời nhắm mắt chẳng có gì đáng nhớ lại, tôi nghĩ chắc tôi cũng hối hận.”
“Cháu hiểu, bác nói là có được thì có mất.”
“Đúng thế, lựa chọn thế nào thì cũng không tránh nổi hối tiếc, đời người mấy chục năm vội vã qua đi, sống đừng nghĩ nhiều, càng đừng tốn thời gian để hối hận.” Mã Thu Lâm vỗ vỗ vai Dư Tội.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play