Dương Khương cho dù quen với không khí không tốt ở chợ lương thực rồi xong không cách nào chịu nổi, kiếm cái khăn buộc lên mặt, giọng ồm ồm: “Bây giờ chỗ thế này nhiều lắm, dù trực tiếp xả nước thải trong thành phố cũng không gây mấy oanh động nữa, mọi người quen rồi.”
“Khả năng không cao, nếu nước thải đó ngậm vào đất, độ PH sẽ vượt quá giới hạn, nói đơn giản là không có ngọn cỏ nào sống được.” Thiệu Soái lắc đầu nói.
“Cống ngầm thì sao?” Rậm Lông hỏi.
“Thế thì nhiều khả năng quá, chúng ta tìm không xuể, dù sao có chút cầu may đi.”
Cũng phải, khu vực quá lớn, đội ngũ hai mấy người như muối bỏ biển, nhưng không tìm kiếm thì không biết hoàn cảnh sống của con người đã tồi tệ tới mức này, thành phố phồn hoa kia tựa như chăn gấm trải lên đống rác.
Dương Khương không rõ lai lịch của Thiệu Soái, thấy người này không giống cảnh sát: “Thiệu Soái, quan hệ giữa cậu và Dư Nhi thế nào mà nhiệt tình thế?”
“Bạn học... Chẳng vì cái gì cả, một hôm Dư Nhi cho tôi xem bức ảnh, có đứa bé mười tuổi và mẹ nó bị đánh toàn thân thương tích, chỉ để uy hiếp cha nó làm việc cho bọn bán ma túy, tôi kích động lên liền đồng ý.” Thiệu Soái vì kích động mà trả giá, mất việc luôn rồi, cái thằng đó là tai họa mà.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT