Sử Thanh Hoài mẫn cảm nhận ra, cách xưng hô của Dư Tội với Tiêu Mộng Kỳ thay đổi rồi, trong khi hai người họ quen nhau nhiều năm vẫn xưng hô chức danh.
Tiêu Mộng Kỳ trầm tư: “Chủ thể lợi dụng chức vụ phạm tội sẽ theo bản năng dùng nhận thức và ky năng của mình che giấu, rõ nhất là ở cảnh sát, cho nên khi không có chứng cứ đụng tới Bình Quốc Đống là không sáng suốt.”
“Giờ có rồi mà.” Du Phong thấy thằng cháu báo hại khai ra không ít rồi.
“Vẫn thiếu một chút, cứ đợi vị đầu tiên rơi hẳn xuống hố phân, chân cho chắc hẵng động tới người khác.” Dư Tội hỏi Du Phong: “Cái thẻ này có khai thác được gì không?”
“Chẳng làm gì, ông ta sống chết là thuận tay nhặt được thì cậu chẳng làm gì nổi, dù sao có phải tên ông ta đâu, nước ngoài họ bảo vệ quyền riêng tư chặt lắm, không như chúng ta.” Du Phong lắc đầu.
Trên xe lại bắt đầu không nghiêm túc, Lý Mân công kích Dư Tội, ai rơi vào tay y thì bị lừa tới cái quần lót cũng chả còn, nói tới đó cô và Tiêu Mộng Kỳ lại cười ngặt nghẽo. Sử Thanh Hoài càng nghe càng thấy lạc lõng, mình càng lúc càng giống người ngoài, rốt cuộc mình sai ở chỗ nào hắn cũng không biết.
Không lâu sau có tin báo của Thử Tiêu, nhận được tiền rồi, Tiêu ca còn cảm thán, con mẹ nó bọn quan tham thật lắm riền, một cái túi đen bó năm cọc tiền lớn, ném lên xe tôi rồi đi luôn, cứ như ném cuộn giấy vệ sinh vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT