Dư Tội đẩy đồ đạc trả lại, Thử Tiêu vội vàng cất đi, Lý Dật Phong cười gian không thôi, đồn trưởng đúng là thủ đoạn cao tay, chớp mắt đã kiếm được người móc túi bỏ tiền rồi.
Thử Tiêu bị xẻo có chút chột dạ, lẩm bẩm: “Loại người gì thế chứ, bao lâu không gặp, gặp một cái là sờ mông lão tử, lại còn lục túi, cuối cùng lại còn phải do mình trả tiền.”
“Anh không mời thì ai mời, ban trị an của phân cục, trừ khoa trưởng ra thì là anh là to nhất còn gì.” Dư Tội vẫy tay gọi thêm vài xâu thịt nướng.
Thử Tiêu vội khuyên: “Dư Nhi, chúng ta ăn uống, vấn đề tình cảm có thể tâm sự, thu nhập xám thì đừng nhắc, cậu không phải không có, chuyện này dễ tổn thương cảm lắm.”
Dư Tội chỉ còn biết lắc đầu, dù sao là mấy chuyện đó, nói rõ ra không tốt, nước quá trong không có cá mà, ở mặt này thì giới hạn của họ không cao.
Có điều hôm nay có cái gậy nguấy phân nên rất khó nói, Lý Dật Phong nói thẳng, lý tưởng của hắn là điều về thành phố, sống như anh Tiêu mới là sống. Nói thế nào nhỉ, có câu nói đùa, đội hình cảnh, án chưa phá đã say trước, đội chống bạo động, anh em quen biết đều đều là XHĐ, đội giao thông nấp dưới cây đợi cơ hội, đội truy quét mại dâm đuổi khách làng chơi đi tự mình chơi... Tóm lại chỉ có đợi trị an là ăn uống cờ bạc gái gú, mặt nào cũng biết.
Dư Tội thấy Lý Dật Phong dương dương đắc ý, bẹo má Thử Tiêu: “Anh đừng có dạy hư cảnh sát quê chúng tôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play