Thao trường không rộng, chẳng mấy chốc đi vài vòng, Sở Tuệ Tiệp kể chuyện khi còn nhỏ, thi thoảng hứng lên lại dạy Dư Tội vài thủ ngữ. Dư Tội thì lấy nghề ra khoe, đồng xu xoay tít tại chỗ trên mu bàn tay, giờ tầng cấp của y đã tăng lên rất nhiều, nhưng bất ngờ là trình độ Sở Tuệ Tiệp tiến bộ nhảy vọt, đón lấy đồng xu, làm nó chạy thành vòng tròn tay lòng bàn tay trắng như tuyết rồi từ từ đứng ở cổ tay, đặt trước mặt Dư Tội.
Dư Tội biết, loại trình độ này do cô đơn, trống rỗng, giày vò hối hận luyện ra, y chưa qua cảm giác phức tạp như vậy, nhưng cảm thụ được, đồng tiền ở trước mắt như nối liền hai trái tim.
Thế là buổi chiều oi nóng tựa hồ có cơn gió mát thổi qua lòng mỗi người, Dư Tội đưa tay ra, hai bàn tay khẽ chạm nhau truyền dòng điện li ti, đồng xu chuyển sang tay Dư Tội, Sở Tuệ Tiệp có chút thẹn thùng rụt tay lại.
“Chúng ta nên nói chuyện gì vui vẻ chút, cha tôi dạy, nghèo sao cho vui vẻ, giàu sao cho cao hứng, con người không nên sống trong hồi ức, cũng đừng sống trong suy tưởng linh về tương lai, phải sống hết mình cho hiện thực.” Dư Tội thu lại đồng xu, chả hiểu sao nói được vài câu triết lý.
Dù cười nói ánh mắt Sở Tuệ Tiệp vẫn đượm buồn xa xăm: “Có chuyện gì để vui sao?”
“Có chứ, cô nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Lão Mã làm người ta vui không, chỗ nhiều tiền không tới kiếm lại tới chỗ này chổng mông phơi nắng, vậy mà lúc nào cũng cười như lão ngốc.” Dư Tội chỉ Mã Thu Lâm đang pha sơn bôi bôi vẽ vẽ.
Sở Tuệ Tiệp phì cười: “Sao anh lại nói chú ấy như thế?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play