Bên thao trường, bức tường thấp men theo đường chạy là bức tranh hoạt động tập thể sắc màu sinh động, hành lang dài trăm mét cũng gần được vẽ kín, Mã Thu Lâm đắc ý giới thiệu đó là thành tích công tác hơn tháng qua của mình, nhờ năm xưa làm họa báo với vẽ nghi phạm, cho nên trình độ vẽ không tệ, hiệu trưởng rất hài lòng... Chuẩn bị để Lão Mã vẽ cả tường ngoài trường.
Dư Tội đi vài bước lại dừng nhìn, phải công nhận là vẽ ra gì phết, nhàn nhã tới mức này cũng thật hiếm có, thi thoảng nhìn Mã Thu Lâm.
Mã Thu Lâm bị nhìn tới xấu hổ: “Thằng nhãi thối, sao thế, vẽ không đẹp à?”
“Rất đẹp ạ, thế có tiền không bác?”
“Không có, người ta vốn không muốn cho bác vẽ bậy, bác phải nói mãi mới cho thử đấy, còn tiền à, chẳng lẽ cậu vì vài ba nghìn tiền công mà mặc cảnh phục?” Mã Thu Lâm hỏi lại.
Dư Tội gãi đầu, một ngày hai lần đối diện với câu này: “Cháu chả biết vì sao nữa.”
“Thế là đúng, đến cậu cũng không có mục tiêu, sống chẳng bằng ông già.” Mã Thu Lâm đắc ý cười Dư Tội, gật gù với kiệt tác của chính mình: “Nếu mà không vào nhầm nghề, có khi giờ tôi là danh họa... Nghỉ hưu rồi, rốt cuộc có cơ hội theo đuổi lý tưởng, đợi ngày cậu phát hiện ra thứ thực sự theo đuổi là gì mới là hạnh phúc nhất... Í, Tiểu Dư Nhi... đâu rồi …”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT