Chiếc xe van 12 chỗ lầm lũi lao qua gió tuyết tiến về phía trước, không rõ đi được bao lâu, ở nơi quá rộng lớn này, làm người ta không chỉ mất phương hướng mà nhận thức về thời gian hình như cũng sụt giảm mấy phần.
“Anh... Trác, chỗ các anh bắt nghi phạm chắc là khó lắm nhỉ?” Tôn Nghệ không rõ cách xưng hô của người Mông Cổ ra sao nên gọi bừa, nhìn phía trước là bình nguyên trắng, phía sau là đồng tuyết mênh mông, nếu không có tuyết, ở nơi này có thể nhắm mắt lái xe, không cần điều chỉnh phương hướng.
Trác Lực Cách Đồ cười thoải mái, lắc đầu: “Đúng là khó, rời Bảo Nhi Loan chính là đại thảo nguyên Nội Mông, nhưng mà khó nhất không phải bắt nghi phạm, mà người đi du lịch. Hiện giờ bọn trẻ thích cái gọi là đi phượt, chả có kiến thức hay chuẩn bị gì mà cứ đi bừa, mất phương hướng một cái chúng tôi lại phải đi tìm mấy ngày liền, có lần chúng tôi gặp được thì chúng phải gặm cỏ sống rồi, ở đây đi vài ngày không thấy bóng người là bình thường. Thậm chí một cái cây cao chút cũng không có, chẳng có gì để làm mốc hết.”
“Nơi này chắc không có người xấu nhỉ, ngay cả người cũng không có.” Ngô Quang Vũ nhìn nãy giờ mới thấy được vài căn nhà.
“Ha ha ha, chưa chắc, thế nên tôi mới quen đội trưởng Thiệu của các cậu.” Trác Lực Cách Đồ gặp Thiệu Vạn Qua mấy lần, nghe giải thích mới biết nơi này không phải không có nghi phạm, mà còn tụ tập rất nhiều nghi phạm bỏ trốn, rời tỉnh tới đại thảo nguyên chính là chỗ trốn truy nã tốt nhất. Mấy năm qua trên thảo nguyên phát triển mỏ than, nhà máy điện, tùy tiện tới một nơi tốn mấy ngày, rất thích hợp cho nghi phạm ẩn mình, rất nhiều người giống Mục Hoành Điền, vẻn vẹn tồn tại bằng cái biết hiệu.
Nghe tới đó Dư Tội và Đổng Thiều Quân thôi ngắm cảnh, chuyển sang lo lắng, nếu khởi nguồn vụ án ở đây, mà nơi này theo lời Trác Lực Cách Đồ nói thì muốn bắt rất khó, chẳng may bứt dây động rừng đối phương chuồn mất thì xong.
Cái xe khách nhỏ bốn mặt lọt gió thực sự chẳng thoải mái chút nào, càng đi cảm giác càng lạnh, đội trưởng Trác hiếu khách tìm trên xe một bình nước đưa cho mấy đồng nghiệp. Lý Dật Phong tham lam uống liền mấy ngụm, cay tới thè lưỡi ra kêu luôn mồm, đây không phải nước mà là rượu cực mạnh. Trác Lực Cách Đồ cười ha hả đưa người tiếp theo, rượu cay xé toạc cổ hỏng, cứa đứt ruột gan, mọi người đều có chút không chịu nổi, nhưng mà uống vào một cái toàn thân nóng bừng bừng, toàn thân dễ chịu hơn nhiều.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play