“Mèo mù vớ cá rán thôi.” Lý Ngốc có lối suy nghĩ giống hệt cái biệt danh của hắn, trên đời này mọi chuyện với bọn ngốc đều rất đơn giản.
“Không đúng, không đúng... Tôi thấy trâu nhất định là bị lừa đi, không thể có cách nào khác, nếu đúng là mọc ra cỏ xanh, đừng nói là dăm ba con, lừa trâu cả thôn cũng thừa sức.... Giống như xuất hiện một cô em mông nở là có thể lừa hết đám độc thân trong thôn đi vậy.” Nếu nói kiến thức, Lý Dật Phong ăn đứt đám cảnh sát xã.
Chứ gì nữa, suy đoán trí tuệ như thế mà Lý Ngốc ngây ra như thằng ngốc, gãi đầu gãi tai, dội cho gáo nước lạnh: “Dù có là lừa đi, nhưng mà đi rồi còn có thể tìm về được hay sao?”
Đúng thế, cứ nghĩ tới trâu đã biến thành thịt trâu, Lý Dật Phong lại đau lòng, hết sức tự nhiên đứng về phía đối lập với đồn trưởng Dư: “Đúng là xui con bà nó, đang sống yên lành bị đồn trưởng khiêu khích, thế là bị Hổ nữ đánh một trận, chưa hết, giờ dẫn cho tới, sau này cơ hội hòa hoãn cũng không có... Lần này mà không tìm được trâu nữa thì đến chết thôi.”
Nói đau đớn hơn cả thất tình, đó là nỗi đau như dùi khoan tim, cay cú đá cái xe máy một phát, chửi bới: “Mẹ mày, còn cả mày nữa, ngồi nửa ngày không khác gì bị thông đít.”
“Thế có đi nữa không ạ?” Lý Ngốc cười trộm hỏi.
“Đi, giờ chỉ còn cách tìm trâu về, mong sao vớt vát được chút thể diện, nếu không lão tử thành thằng ngốc nhất thế gian.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT