Lệ Giai Viện mặt mũi nào nói ra chuyện xấu ngày hôm đó, mắt lén lút đánh giá chàng trai một thân đồ thể thao đen trước mắt, gương mặt hơi dài một chút, từng đường nét rất rõ ràng, thân hình khôi vĩ cơ bắp rắn chắc như tượng đá Đại Lý. Tuy vừa rồi còn đánh Đại Bạch của cô, nhưng đó là cuộc chiến công bằng, cô không phản còn cảm thấy đầy sự dũng mãnh bá đạo của nam nhân, cô mới nhìn đã có thiện cảm, di chuyển đề tài: “Bỏ đi, bỏ đi, không chọc được chẳng lẽ tôi tránh không được à, anh còn chưa nói anh là ai?”
“Tôi là hình cảnh đại đội hai cục công an thành phố.” Trương Mãnh đáp rất tự hào.
“Sao anh lại tới Dương Đầu Nhai?”
“Tra vụ trộm trâu.”
“Oa, tôi cũng nghe nói rồi, ở Quan Âm Trang và Thôn Hậu Câu mất mấy con trâu, đã kinh động tới thành phố rồi à?”
“Không kinh động, tôi thuận đường đi qua xem.”
“Các anh tới thì tốt qua rồi, đám đồn công an xã căn bản không được tích sự gì, không phá làng phá xóm là may.” Lệ Giai Viện nghiến răng căm phẫn: “Tên đồn trưởng là tệ nhất.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT