Trương Mãnh hồi nhỏ từng mơ ước cầm súng ra trận, nhưng mà đừng nói được ra trận, gặp một người từng qua chiến tranh cũng khá hiếm hoi rồi, nhìn ông già trông giống lão nông thật khó tin nổi, không giống hình tượng chiến sĩ trong lòng hắn. Có điều nhìn thái độ của ông ta, hắn biết khôn không nhắc tới chuyện chiến tranh, chuyển đề tài: “Vậy sau đó chú đi làm cảnh sát?”
“Ừ, hoàn toàn là nhờ bên trên chiếu cố thôi, hơn nữa đây là quê tôi, tòng quân từ đây mà đi, làm cảnh sát quay về, chớp mắt đã mấy chục năm trôi qua. Cậu còn trẻ, con đường sau này còn dài, điều kiện tốt hơn chúng tôi nhiều lắm, đừng lãng phí...” Vương Tấn nói xong dập tắt điếu thuốc, vỗ vỗ vai to như gấu của Trương Mãnh: “Lão Mã nhờ tôi khuyên cậu, nghĩ thoáng một chút.”
“Chả có gì mà không thoáng.” Trương Mãnh quay đầu đi, có chút nổi giận.
Vương Tấn lấy làm lạ, chỉ nghe nói đứa bé này vì đánh người mà bị đình chỉ, muốn khuyên đừng nghĩ quẩn hủy hoại bản thân, nhưng hình như là có gì đó sai rồi: “Có thể kể cho tôi không?”
“Có gì mà kể đâu, một đôi nghi phạm bắt cóc tống tiền, chú biết hắn làm thế nào không? Bắt một đứa bé học sơ trung trên đường đi học, lại còn chẳng phải là con nhà giàu có gì. Chú biết bọn chúng làm gì thằng bé không? Nhốt trong chuồng chó, chỉ có chai nước, đồ ăn không có... Đứa bé đói tới mức khi chúng tôi tìm được thì nó đã gặm hết một góc áo rồi...” Trương Mãnh kể lại thôi mà hai mắt như muốn phun ra lửa, hỏi ngược lại: “Chú nói xem, loại người khốn nạn tới mức nào mới làm chuyện đó chứ? Nó chỉ là đứa bé.”
“Thứ cặn bã ấy thật đáng chết.” Vương Tấn cũng không kìm được lửa giận mắng.
“Đúng thế, loại khốn kiếp ấy vào trại giam liền đổ cho tôi tra tấn bức cung, tôi có thẩm vấn đâu, viện kiểm sát chẳng thèm nghe tôi giải thích, cứ đình chỉ...” Trương Mãnh nhổ phẹt một bãi nước bọt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT